Chương trước
Chương sau
Editor: Thảo Giang

Một bà lão ở bên cạnh sau khi nghe thấy vậy, lập tức nổi trận lôi đình, chỉ vào chóp mũi tên kia mà mắng: "Ngươi đúng là tên già không biết phân phải trái mà, tên du côn kia đã hại chết một mạng người, một tính mạng đang sống sờ sờ! Hại tan nát một ngôi nhà đấy, trẻ nhỏ mất cha, nương tử mất chồng, cha mẹ già nua lại phải tiễn biệt con trai, từ một gia đình đầm ấm hạnh phúc mà bây giờ tan tác như vậy. Nếu đổi lại là nhà ngươi mất đi một mạng người như thế, ngươi cũng sẽ nói như vậy à!"

"Phi!" Một lão già mặc đồ có vẻ hơi cũ nát mắng theo: "Chuyện này phải để cho ngươi trải qua, thì mới xem được lúc đó còn mạnh mồm không."

Một đám người chỉ vào hắn mà mắng, lão già kia bị chửi mặt đỏ đến tận mang tai, ngượng ngùng không biết trốn vào đâu được, xấu hổ che mặt mà rời đi. Lúc ông ta rời đi còn có người phi phi nhổ nước miếng trên mặt đất chỗ ông ta vừa rời đi.

Phủ doãn ngồi trên công đường không biết tranh chấp nhỏ ngoài này, chỉ đập đập búa gỗ liên hồi: "Yên lặng!" Lúc này trên công đường mới không còn ai nói nữa.

Phủ doãn lại hỏi: "Ngươi có chứng cứ gì không?"

Vương thị nói: "Việc này mọi người trên trấn Hồng Hưng đều biết, đại nhân có thể sai người đi thăm dò."

Chuyện này đã náo loạn đến mức vậy, phải đưa ra lời giải quyết thích hợp, nơi này là dưới chân thiên tử, toàn dòng dõi quý tộc của hoàng thượng, thế lực khắp nơi rắc rối khó gỡ, không thể không làm gì được.

"Vương thị, vì việc này ngươi không có chứng cứ, nên bản quan muốn phái người đi thăm dò, đợi tìm được chứng cứ chúng ta lại thẩm tra một lần nữa." Phủ doãn giơ búa gỗ trong tay lên, vừa muốn gõ xuống lui đường, đã nghe thấy giọng nói vang lên ở phía xa xa: "Đại nhân đợi một chút!"

Đám người quay đầu trông thấy mấy người ăn mặc giống như tiêu sư đi cùng bên cạnh một đôi vợ chồng già đã ngoài bảy mươi tuổi bước tới, khuôn mặt đôi vợ chồng đã già nua như ngoài tám mươi, quần áo rách nát đi giày cỏ không tất. Bà lão kia được một nữ nhân đỡ lấy, đi đường lảo đảo, đôi mắt dường như bị mù, tầm nhìn của bà ấy mơ hồ mông lung. Người dìu bà ấy là nữ nhân kia tuổi cũng không lớn mà tóc mai đã trắng rồi, cả khuôn mặt đều nhuốm màu sầu đau, giường như có nỗi bi thương không thể tan biến được.

Người ăn mặc như tiêu sư kia mang theo mấy người quỳ gối xuống trước công đường, sau khi báo rõ gia môn, bà lão rưng rưng nước mắt nói lại một lần: "Cầu xin đại nhân tra cho rõ, trả cho bọn ta một công đạo, lấy đó làm niềm an ủi cho con ta ở trên trời có linh có thiêng."

Khổ chủ đã tìm tới, phủ doãn không thể không quản, lập tức mở án tại công đường, bởi vì dính đến quan viên của triều đình, cho nên báo lên Hoàng thượng, Hoàng thượng vô cùng tức giận, lập tức sai người đến trấn Hồng Hưng bắt Huyện lệnh về kết án, cắt mũ miện lông công, đồng thời phán án tử hình, bêu đầu thị chúng trên phố.

Về phần Vương gia cũng bị liên lụy, gia chủ Vương Hàm bị Hoàng thượng răn dạy trên triều, hạ một cấp quan. Tại Đông Kinh nơi mà quan lớn tụ tập này, Vương Hàm là gia chủ Vương gia vốn đã không được coi là nhân vật tài giỏi gì, bây giờ lại bị hạ một cấp, càng trở nên không đáng chú ý.

Hoàng thượng đau lòng nhức óc, ném tấu chương vào mặt Vương Hàm: "Ta trọng dụng ngươi như thế, mà ngươi lại hồi báo ta như thế này sao, Vương khanh đúng là xứng với trẫm nhỉ. Lần này nếu không phải hai người bên Hùng Tráng Sơn vào kinh, gặp phải chuyện bất bình này nên ra tay trợ giúp, có khi đến lúc này vẫn còn bị các ngươi giấu diếm kỹ càng lắm, đúng là có bản lĩnh ha!"

Sắc mặt Vương Hàm lập tức tái nhợt, lần này điều tra ra đúng là ông ta có liên quan, trong đó vốn dĩ không có chuyện Vương gia của ông ta nhúng tay vào. Thế nhưng làm sao tên Lại Nhị kia lại mượn tên tuổi nhà ông ta để trèo lên Huyện lệnh trấn Hồng Hưng, làm gì cũng lấy danh nghĩa tên tuổi của nhà mình, cho nên Vương gia cũng chịu liên lụy.

Ngày hôm sau mọi người đều biết chuyện Vương Hàm bị Hoàng thượng trực tiếp mắng cho một trận, đối thủ một mất một còn ngày xưa còn dùng không ít lời sỉ nhục ông ta.Về được đến nhà Vương Hàm suýt chút nữa bị tức chết, cơm cũng không ăn, đến đêm ngồi trước bàn sách, càng nghĩ lại càng thấy không đúng, nhớ lại Hoàng thượng nhắc đến Hùng gia, lập tức liền hiểu rõ, Hoàng thượng đây là muốn đe dọa ông ta, ý bảo ông ta đừng trêu chọc Hùng gia nữa.

Nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, lại nghĩ tới Vương gia đã từng ức hiếp Hùng gia, Vương Hàm lập tức đổ ra một thân mồ hôi, chưa đợi trời kịp sáng lập tức tóm cổ hai đứa con vẫn còn đang ngủ say sưa trong chăn đến.

Mặc Vương Hàm trầm như nước, trong đêm mùa thu nhìn lại càng thêm lạnh lùng, vừa mở miệng ra chính là câu nói: "Sau này không được phép động đến Hùng gia nữa."

Vương Tam lang vẫn còn đang buồn ngủ, ngáp hết cái này đến cái khác, nhưng nghe vậy lập tức mở to hai mắt: "Hắn chỉ là một thôn hộ, Vương gia của chúng ta sao phải để trong mắt chứ, cha không cần động miệng, chỉ cần thả tiếng gió một chút thôi, là chắc chắn sẽ có người thay cha giết chết bọn hắn, không hề tốn sức, như giết một con kiến vậy."

"Ngu xuẩn!" Vương Hàm tức giận mắng to, trợn mắt nhìn Vương Tam lang: "Ngươi dùng đầu óc một chút được không, Hùng gia kia có thể cầm quyền kinh doanh sản xuất giấy mà ai cũng thèm nhỏ dãi, ai mà không biết là có Trấn Bắc Vương chống lưng ở phía sau cơ chứ. Giấy kia Hoàng thượng coi trọng cỡ nào, vì nó mà không để ý mấy lão thần phản đối, bất chấp mọi khó khăn, Trấn Bắc vương còn nhường cho Hùng gia phần chén canh trong đó, chẳng lẽ còn nhìn không ra là Trấn Bắc Vương coi trọng Hùng gia hay sao?"

Vương Tam lang không phục nói: "Coi trọng cái gì chứ, chẳng qua là vì Hùng Tráng Sơn đã từng cứu Trấn Bắc Vương một mạng, lấy ân đó mà đến cầu với Trấn Bắc vương, cho nên Trấn Bắc vương không thể ngồi im không để ý tới được. Nhưng cái thứ ân tình này cũng chỉ có một lần, Trấn Bắc vương giờ đã trả cho Hùng gia tiền tài, đã coi như hết nợ rồi, làm sao còn giúp hắn hết lần này tới lần khác được chứ, không sợ Hùng gia bọn hắn sẽ dính lấy người như keo da chó kia gỡ không ra à!"

Vương Hàm tóm được nghiên mực trên bàn ném thẳng về phía Vương Tam lang, Vương Tam lang chật vật né được, nhưng vẫn bị mực nước bắn khắp người.

"Cái đồ ngang bướng, ngươi cũng biết Hoàng thượng đã gọi ta vào, đánh tiếng mắng ta một hồi đấy." Nhìn dáng vẻ tức giận bất bình kia của Vương Tam lang, Vương Hàm biết dù có nói nữa bọn chúng cũng không thông, cả giận: "Nói chuyện với lũ ngu xuẩn các ngươi mãi không ngộ ra, tóm lại ta không cho phép bất kỳ ai đi gây sự với Hùng gia, chỉ cần Hùng gia không động đến chúng ta nữa, thì chuyện lúc trước coi như chưa từng xảy ra, xóa bỏ hết. Mấy người các ngươi nếu ai dám trêu chọc Hùng gia nữa, lập tức đánh gãy chân."

Cho dù Vương Tam lang có không phục đi nữa, nhưng hiện tại Vương Hàm vẫn làm chủ, hắn cũng không dám trực tiếp đối đầu ra mặt với Vương Hàm, kìm nén cơn giận, hắn vô cùng căm phẫn mà ra ngoài.

Ra nhà chính, sau khi chắc chắn Vương Hàm không nghe thấy bọn hắn nói chuyện, lúc này Vương Tam lang mới bộc lộ sự bất mãn không hề che giấu, hắn tức chết: "Đại ca, tại sao vừa nãy ngươi không nói đỡ cho ta trước mặt cha chứ, Hùng gia kia đúng là không biết tốt xấu quá rồi. Ta đã cho hắn cơ hội, dự định sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhưng bọn hắn hết lần này đến lần khác làm bộ làm tịch diễn trò, không nể mặt ta, đây không khác gì đánh thẳng vào mặt Vương gia sao, vậy mà cha vẫn chịu đựng, quá hèn nhát rồi."

Vương Đại lang tốt xấu gì cũng có chức quan bên người, mặc dù ngang ngược hoành hành đã quen, nhưng còn có chừng có mực. Huống hồ hắn thân trong chốn quan trường, cũng nghe thấy một chút lời đồn đại, có lẽ Hùng gia có thể cầm được quyền kinh doanh sản xuất giấy, bọn hắn đúng là khinh thưởng Hùng gia rồi.

Ánh mắt Vương Đại lang nặng nề, âm trầm nói: "Cha đã nói như vậy, tiểu đệ ngươi cũng đừng đi gây sự với Hùng gia nữa, chúng ta tạm nhịn một chút, chờ xem mấy ngày đã."

"Đại ca!"

Vương Đại lang đưa tay đánh gãy lời nói của Vương Tam lang: "Việc này nghe theo ta và cha, tiểu đệ, ngươi nhẫn nhịn mấy ngày, chờ yên lặng một khoảng thời gian, đại ca sẽ báo thù cho ngươi."

Nhìn bóng lưng Vương Đại lang rời đi, Vương Tam lang nghiến răng nói: "Hoàng thượng cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không thể quản được chuyện trong nhà của người ta, từ xưa đến này anh hùng khó qua được ải mỹ nhân, ta cũng không tin tên Hùng Tráng Sơn kia lại là một Liễu Hạ Huệ. Một Nhị nương không được, thì để hai người, hai người không được vậy thì ba người, ta cũng không tin, hắn một người hai người đến ba người vẫn không lay động được, trừ phi hắn là một tên hoạn!"

Trong thư phòng, một phụ nhân xinh đẹp bưng bữa ăn khuya chậm rãi tiến vào: "Lang quân, đây là cháo tổ yến mà ta vừa nấu, người dùng một chút đi. Chuyện triều đình đến chuyện trong nhà đều đến tay người xử lý, không có chút thời gian nhàn rỗi nào. Thiếp thân là một nữ nhân cũng không làm được gì khác, chỉ có thể khuyên nhủ lang quân ngươi phải bảo trọng thân thể." Phụ nhân nói một cách chân thành cảm động, đôi mắt đẹp như rưng rưng nước mắt.

Nói cho đến lúc khiến lòng Vương Hàm ngứa ngáy khó nhịn, kéo người vào lòng ngồi trên đùi mình, nắm lấy cằm người kia: "Vẫn là ngươi biết thương ta, không giống như hai tên kia một đứa rồi đến hai đứa quá ngu xuẩn."

Tiểu thiếp kia cười dịu dàng: "Lang quân đừng tức giận mà, người tức giận chỉ có thiếp thấy đau lòng thôi. Huống chi trong bụng của thần thiếp còn đang có con của người, chỉ chờ đứa bé này được sinh ra, chúng ta từ từ dạy dỗ là được, lang quân có học thức như vậy, còn sợ không có người kế tục hay sao."

Vương Hàm nhìn xuống bụng của phụ nhân, trong lòng ông ta vui mừng, đứa nhỏ này ông ta sẽ tận tay chỉ dạy, tuyệt đối không để cho ra thêm một đứa ngu xuẩn nữa.

Hùng gia đã tìm xong vị trí mở cửa tiệm ở khu vực nhiều nhà sung túc, mấy người ở xung quanh cửa tiệm đều là những người có chút ít bối cảnh, không phải là hạng người làm càn làm bậy. Nghề nghiệp của Hùng gia cũng không mâu thuẫn với những người này, thật khéo.

Ngoài ra Kim Cẩm Trình còn chọn cho bọn hắn một nơi ở mới, chứ luôn ở khách điếm đúng là không tiện lắm, chỗ ở mới này mặc dù vị trí hơi xa một chút, nhưng cũng yên tĩnh, đi vào đi ra tiền thuê năm mươi lượng. Đường Thọ dự định thuê trước, chờ sau khi có tiền lại mua sau, dù gì cũng không gấp gáp.

Cửa tiệm chọn ngày lành đẹp trời khai trương, tiếng pháo nổ vang, chiêng trống vang trời, âm thanh náo nhiệt vui mừng của kèn vây vòng quanh cửa hàng.

Trên mặt Đường Thọ mang nụ cười tươi, tự mình bước ra đến chiếc bàn lớn được đặt tại cổng cửa tiệm, bắt đầu hô lên.

"Đây là bình giữ nhiệt của nhà ta, nếu rót nước sôi vào bên trong, có thể giữ ấm từ hai canh giờ."

"Giữ ấm?" Một lão già tới xem náo nhiệt ngạc nhiên hỏi: "Là có thể bảo vệ nhiệt độ sôi của nước nhỉ!"

"Đúng. Nhưng mà cũng tùy thuộc vào nhiệt độ của thời tiết bên ngoài, nếu như bên ngoài quá lạnh, thì thời gian giữ ấm sẽ ngắn lại một chút, nếu như thời tiết không lạnh lắm, thời gian giữ nhiệt lại được lâu hơn. Chẳng qua mặc kệ như thế nào, thì ít ra khi tỉnh lại giữa đêm, khát nước là có thể uống một ngụm nước ấm rồi, chắc chắn không phải nước lạnh như băng trước kia. Sau khi uống nước lạnh lẽo đến cơn mơ màng cũng bay sạch, nửa đêm cũng không ngủ được tiếp."

Nói đến đây tất cả người ở đây đều đồng cảm sâu sắc, đến mùa đông nửa đêm khát tỉnh lại, luôn do dự có nên uống nước này hay không. Nếu như không uống thì khát đến khó chịu, lăn qua lộn lại không ngủ được. Nhưng nếu như uống, một ngụm nước lạnh như đá trôi xuống, như xuyên thẳng vào tim, cả người cũng phải giật mình, lạnh tới mức lại phải trùm kín chăn lớn, càng không ngủ nổi.

Lão già đã hỏi kia rất tán thành gật đầu: "Khỏi phải nói, từ mùa đông năm ngoài khi nhà ta dùng giường sưởi, đã có thói quen nửa đêm dậy uống nước. Giường sưởi này tốt ở chỗ vô cùng ấm áp, nhưng cũng lại khô, thường thường lò sưởi đặt gần đầu giường nóng hầm hập cho nên sau một giấc tỉnh lại, cuống họng khát cháy, giống như bốc khói nên rất khát nước. Ngươi nói xem lúc này nửa đêm dậy nhóm lửa đun nước, vậy cũng không muốn nha. Nhưng nếu như không nấu nước, uống một ngụm nước lạnh này xuống, dạ dày cũng khó chịu."

"Không phải vậy sao." Người xung quanh nhao nhao phụ họa nói: "Cái mùa đông như thế này muốn uống một ngụm nước nóng sao lại khó vậy chứ."

"Có nó là sẽ không khó nữa rồi." Đường Thọ tranh thủ cơ hội nói: "Đây chính là một vật dụng tốt, nửa đêm khát, đổ ra một bát e là còn sợ nóng, đợi một lát nguội nguội mới có thể uống đấy!"

Đám người xem trò vui rõ ràng không tin, có người xùy một tiếng nói: "Làm gì có khả năng chứ, trời lạnh như vậy, nước còn có thể lạnh đến đóng băng, mà nước ở trong bình này của ngươi còn có thể nóng hổi, trừ phi là báu vật thần tiền gì đó!"

"Làm sao ngươi biết đồ dùng này của ta không phải báu vật thần tiên." Đường Thọ cười thần bí, chỉ vào bát nước nóng trên mặt đã được rót ra từ sớm: "Các ngươi thử một chút, xem có phải hai bát nước này đã lạnh rồi hay không?"

Lão già kia đi lên trước nói: "Không cần thử, thời tiết này đã vào thu, chúng ta nói chuyện một hồi như thế, chắc chắn đã nguội hết rồi."

Nhưng Đường Thọ vẫn bưng bát nước đưa tới trước mặt mấy người đang vây quanh nếm thử một chút.

"Nguội, nguội, đã lạnh luôn rồi."

"Cái này rót ra nửa ngày rồi, còn có thể không lạnh được sao."

Đường Thọ cũng không nói chuyện, đổ nước ở trong chén xuống mặt đất, vì sợ bỏng cho nên lại đắt chén lại bàn, cầm lấy bình giữ nhiệt ở bên cạnh đổ ra một chén nước nóng. Nước kia vẫn còn đang nóng bốc hơi nghi ngút. Có người không tin, vội vàng đưa tay cầm chén lên, bị nóng đến kêu a một tiếng.

Người bên cạnh lập tức hoài nghi nói: "Nóng như vậy thật sao, còn phỏng tay nữa, chúng ta đều nhìn tận mắt cậu ấy rót nước vào bên trong bình, đã nói chuyện một thời gian dài vậy rồi, còn có thể nóng hả, sớm phải nguội lạnh rồi chứ. Ngươi chắc chắn cùng bọn với cậu ấy, ở đây lừa gạt người đúng không."

Phụ nhân bị bỏng kia xoa xoa mấy ngón tay hơi nhói đỏ ửng kia: "Lừa gạt ai chứ, nước kia chả nóng đến bốc hơi kìa, ngươi mắt mù mới không thấy. Hơn nữa, chén nước này vừa mới đặt ngay đây này, lạnh nóng sao các ngươi không tự mình thử."

Tất cả mọi người đều có chút tò mò, không chịu nổi nên đưa tay chạm thử nhiệt độ một chút, hết người này đến người khác ngạc nhiên, tất cả đều mở lớn mắt sợ hãi, thán phục: "Trời ạ, là thật đó, vẫn còn nóng, phỏng tay luôn kìa. Vậy ắt hẳn cái bình này có thể giữ ấm, đúng là báu vật thần tiên rồi."

Ánh mắt từng người ở đây đều nhìn chiếc bình cháy bỏng, thế này không phải sợ đêm dậy không có nước nóng uống. Cho dù là vào ban ngày cũng có thể uống lúc nào cũng được, không cần đun nữa.

Ông lão vẫn luôn có hứng thú với vật dụng này sau khi thử qua nhiệt độ, hai mắt đều sáng lên.

"Cái bình này có thể giữ nhiệt độ của nước một đêm sao?"

"Có thể, cho dù trời vô cùng lạnh thì ít nhất cũng giữ nước còn ấm, tuyệt đối sẽ không đóng băng." Đường Thọ cười nói: "Nếu ông có hứng thú sao không mua một cái để thử, nếu không giữ ấm được, ông có thể trả lại cho ta, cửa tiệm của ta ở chỗ này, cũng chẳng chạy đi đâu được."

Câu nói này đã thuyết phục được lão già kia, đồ vật đắt tiền như vậy ông lão cũng sợ bị mắc lừa, nhưng bây giờ cửa hàng của cậu ấy ở đây rồi, hòa thượng thì sợ chạy chứ miếu chạy sao được, ông lão có gì phải sợ.

"Vậy thì được, ta về nhà lấy tiền đã, ngươi đợi ta." Lão già nói xong chạy đi nhanh như một làn khói, đi đứng rất lanh lẹ.

Sau khi lão già kia về đến nhà lập tức tìm vợ xin tiền, vợ ông lão nghe thấy một cái bình mà giá ba lượng hai trăm văn thì tức giận đến trợn tròn mắt: "Cái giống bình nát gì mà đắt như thế được?"

"Bình nát gì đâu, là bình giữ nhiệt, như báu vật thần tiên vậy đó, có thể giữ ấm, rót nước sôi vào đó qua một đêm cũng không lạnh."

"Có phải là ông lại bị người ta lừa hay không, bây giờ lại là tên đạo sĩ nào nữa, mấy cái tên đạo sĩ này không ở nhà mà luyện thuốc đi lại suốt ngày đi gạt người khác, lại còn chuyên nhằm vào mấy kẻ ngốc như ông này."

"Không phải là đạo sĩ hám lợi gì đâu, là một phu lang nhỏ nhắn xinh đẹp, ta không hề bị lừa gạt, mà còn tận mắt nhìn thấy đấy."

"Lần nào về ông chả nói là tận mắt nhìn thấy, con ông nói đó là thuật che mắt!"

"Không phải, lần này không phải đâu, bà mau đưa bạc cho tôi nhanh lên, không muốn ban đêm uống chút nước nóng à."

"Muốn, ai mà không muốn cơ chứ, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn ông bị lừa được." Lão già thấy vợ nhà mình không đưa tiền cho mình, lập tức tìm kiếm, vợ ông lão không ngăn được, la to gọi con trai: "Lão đại, lão đại đâu mau tới đây, cha ngươi lại bị người ta lừa này!"

Đại nhi tử phủi phủi đất cát tiến vào nhà: "Mẹ, xảy ra chuyện gì thế?"

"Cha của ngươi lại bị người ta lừa, bây giờ người lừa ông ta không phải đạo sĩ mà là một tên phu lang, nói bán cái bình giữ nhiệt gì đó, có thể giữ được nước sôi không lạnh. Nghe lời này đã biết gạt người rồi, nước sôi làm sao rót vào một cái bình đựng mà không nguội lạnh được. Cái chiêu trò lừa đảo này một chút kỹ thuật cũng chẳng có, vậy mà cha của ngươi còn bị lừa, nếu có đồ tốt như thế, thì có mà báu vật thần tiên rồi!"

Lão già vẫn miễn cưỡng nói: "Ta không bị lừa gạt, là tận mắt nhìn thấy đó, không tin các ngươi có thể đến đó xem cùng ta."

Đại nhi tử thấy cha mình chưa đến Hoàng Hà thì chưa cam lòng, liền nổi nóng nói: "Được, ta đi cùng với người, nếu đó mà là phường lừa đảo, ta lập tức báo quan bắt người."

"Không được, ta không yên lòng, ta cũng muốn đi cùng." Ba người cùng đi đến trước sạp hàng của Đường Thọ, lão già trước đây si mê mấy đạo thuật, cho nên đã bị đạo sĩ lừa mua toàn đồ linh tinh cổ quái, cho nên suy nghĩ ban đầu của bọn họ Đường Thọ cũng chính là lừa đảo, thiên hạ này làm gì có loại bình nào giữ cho nước sôi không lạnh, bọn hắn vừa gặp đã nói: "Lừa đảo, mau theo ta đến quan phủ!"

Đường Thọ ngẩn ra, lơ mơ không biết có chuyện gì, là Hùng Tráng Sơn vẫn luôn ở bên cạnh hỗ trợ kịp thời phản ứng lại, một phát bắt được tay nam nhân kia định túm cổ tay Đường Thọ.

Sức lực của Hùng Tráng Sơn vô cùng lớn, trở tay siết chặt một cái, khiến cho nam nhân kia đau kêu oai oái. Đường Thọ nhìn sắc mặt rét lạnh của Hùng Tráng Sơn, sợ hắn thật sự sẽ làm gãy tay người ta mất, lập tức khuyên nhủ: "Nhị lang, ngươi buông hắn ra trước đã, có lẽ có hiểu lầm."

Hùng Tráng Sơn lúc này mới hung hăng quăng một cái, đẩy người ngã ngồi trên mặt đất.

Đường Thọ cau mày nói: "Không biết bị lang quân này có hiểu lầm gì không."

Nam tử kia xoa xoa khớp tay một hồi, phát hiện chưa có gãy, phẫn nộ nói: "Hiểu lầm cái gì, không phải các ngươi bán cái bình gì mà đựng nước sôi không lạnh, thiên hạ này nào có nước sôi không nguội, làm sao có loại này được!"

Nam tử vừa nói xong, không cần Đường Thọ giải thích, một người xem trò vui ở bên cạnh đã mồm năm miệng mười mà xen vào: "Tại sao không có, cái bình này có thể làm thế được, vừa rồi bọn ta đều nhìn thấy, nước đổ ra kia còn nóng bốc khói kìa."

"Đúng vậy, cha của ngươi cùng đã tự mình thử qua, làm sao vừa quay đầu đã nói là lừa đảo."

"Có mà ngươi kiến thức hạn hẹp, đừng có nghĩ rằng ở trên đời này không có loại bảo bối như vậy."

Nam nhân ngồi dưới đất bị choáng váng, thế này là thế nào, tại sao mọi người đều nói giúp tên lừa đảo kia.

Đúng lúc này, một gã sai mặt lách qua một đám người, trực tiếp gân cổ họng mà thét lên: "Bán cho ta hai mươi cái đưa đến Mạnh phủ."

"Mạnh phủ, là Mạnh phủ nào?" Trong đám người có người thầm hỏi.

Gã sai vặt đắc ý nói: "Ở Đông Kinh này làm gì có ai dám xưng Mạnh phủ nữa, tất nhiên là tiểu lang quân Mạnh Du của Mạnh phủ rồi."

"Mạnh lang quân vậy mà cũng tới mua thứ này?"

Gã sai vặt nói: "Đây là một thứ đồ tốt, có thể giữ nhiệt độ của nước trong vòng một đêm không bị lạnh, lang quân nhà ta thương xót bọn ta nửa đêm phải dậy nấu nước nóng cho người, nếu mua cái này mà đêm có khát, thì có thể rót ra chén để uống. Ta được phái tới mua hai mươi cái, phân phát cho các viện tử."

"Vậy mà tiểu lang quân Mạnh gia cũng dùng vật này, vậy kia quả nhiên là thứ tốt."

Ông lão kia lập tức đứng thẳng dậy, trừng mắt người con trai vẫn đang choáng váng: "Ngươi xem, ta đã nói đây là đồ tốt mà, Mạnh lang quân người ta cũng dùng kia kìa."

—-----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.