Chương trước
Chương sau
Editor: Thảo Giang

Khoảng cách từ thôn Hạnh Hoa đến Đông Kinh cũng không xa, thúc roi ngựa đi nhanh bảy tám ngày là đủ, đi đường bình thường cùng lắm cũng chỉ mất mười một mười hai ngày trời.

Mặc dù bọn hắn mang theo mấy xe hàng hóa, nhưng thời tiết mát mẻ, việc bảo quản không có vấn đề gì, cho nên cũng không cần vội vã đi đường, ban ngày đi ban đêm dừng nghỉ, chỉ đi theo đường mòn.

Ngày hôm đó bọn hắn đi đến trấn Hồng Hưng, lúc này cũng là giữa trưa, tiêu đầu lấy túi nước xuống uống một ngụm nước: "Hùng lang quân Hùng phu lang, chúng ta không thể đi tiếp, nếu đi mà đến trời tối chúng ta không đến kịp trấn kế tiếp, vậy thì chỉ có thể ngủ qua đêm ở ngoài trời."

Gần đây chuyện làm ăn của Hùng gia tốt đẹp, đội bảo tiêu luôn được mời đến bảo vệ người đi tới đi lui giữa Đông Kinh và thôn Hạnh Hoa, cho nên còn nhớ kỹ đoạn đường này hơn cả đường về nhà.

Trước kia khách nhân sốt ruột đi đường, cũng không phải chưa từng trải qua cảnh màn trời chiếu đất một nắng hai sương, chẳng qua đó là do khách yêu cầu, bọn hắn nhận hộ tống tất nhiên là khách nói gì thì làm nấy. Nhưng hộ tống cho Hùng gia không giống vậy, trước đó Hùng phu lang và Hùng lang quân đã nói qua rằng, muộn một hai ngày cũng không có vấn đề gì, quan trọng nhất là an toàn.

Có gia chủ nói câu này, đương nhiên tiêu đầu sẽ không đi đường suốt đêm, chẳng may có xảy ra chuyện gì vào ban đêm, gia chủ đã nói qua như vậy rồi, vậy không phải người sai là bên đội bảo tiêu bọn hắn hay sao. Có điều cũng chính bởi vì thái độ này của Hùng gia, nên chuyến hộ tống này cũng thả lỏng, bạc còn nhiều, nên trong lòng tiêu đầu cũng nhẹ nhõm, có cái gì thì nói cái đó, không tự mình quyết định.

Quả nhiên lập tức nghe thấy trong xe truyền ra tiếng Đường Thọ: "Vậy chúng ta không đi nữa, bây giờ trước hết tìm một nơi dừng chân, sáng sớm ngày mai rồi lại đi." Lại hỏi thêm: "Tiêu đầu, ngươi đi đã quen, có biết khách điếm nhà nào trên trấn này an toàn một chút không, chúng ta có nhiều hàng hóa như vậy, nhỡ lại gặp phải hắc điếm thì phiền toái rồi."

Tiêu đầu cười to nói: "Hùng phu lang, người cứ yên tâm, ta biết một quán trọ giá cả phải chăng lại còn an toàn, bọn ta đi hộ tống thường xuyên ở lại quán trọ của hắn nghỉ ngơi, ta còn có thể đọc ra được đến ba đời của chủ quán trọ ấy chứ."

"Vậy chúng ta đến đó ở đi, làm phiền tiêu đầu dẫn đường."

"Hùng phu lang đừng khách sáo, cái này làm gì có gì mà phiền chứ."

Chủ quán kia quả nhiên vô cùng quen thuộc với tiêu đầu, trông thấy hắn lập tức cười nói: "Dương tiêu đầu, sao lần này lại là người tự mình hộ tống vậy?"

Dương tiêu đầu cũng không giải thích, chỉ cởi mở cười ha ha trả lời lại: "Cái việc bảo vệ hộ tống này phải thường thường đi, nếu không thì tay chân cảm thấy đều cứng ngắc luôn ấy, ngươi nói có đúng không."

Chủ quán trọ cười nói: "Làm gì có chứ. Bây giờ mọi người muốn ở thế nào?"

"Nếu có còn giường ghép, thì ta thuê một cái, ban đêm cùng ngủ với các huynh đệ một chỗ bảo vệ an toàn." Dương tiêu đầu hộ tống cho Đường Thọ, xác định số tiền nhận được là do việc bảo vệ từ lúc đi đến khi tới nơi an toàn, không bao gồm tiền ăn ngủ trên đường đi. Nếu không mười mấy con người cao lớn vạm vỡ thế này, chỉ tiền ăn hai mươi ngày cũng là một khoản tiền không hề nhỏ. Đây không phải vì Đường Thọ hẹp hòi nói ra điều kiện này. Mà bình thường khi hộ tống cũng đều như vậy, trong đó quả thực có người không thiếu tiền bao ăn ngủ, chẳng qua vô cùng ít. Chính bởi vì vậy, tiêu đầu mới lựa chọn giường ghép, giường ghép tính theo đầu người, mỗi người một văn, rất rẻ.

Sau khi tiêu đầu sắp xếp xong chỗ ở cho người bên mình, quay đầu nhìn về phía Đường Thọ, Đường Thọ bên này ngoại trừ cậu cùng Hùng Tráng Sơn, còn có một người chưởng quỹ và một thợ nướng, lại thêm Cẩu Đản nữa.

"Cho ta bốn phòng loại tốt, hai người bọn họ một phòng." Đường Thọ chỉ vào Cẩu Đản nói: "Tiêu đầu, đứa trẻ này của chúng ta còn nhỏ, sợ là không dám ở một mình, ngươi xem ở một phòng cùng với nó có được hay không?"

"Đương nhiên rồi, vậy là ở phòng hạng tốt, nói đi nói lại vẫn là ta có lợi mà."

Sau khi sắp xếp xong xuôi chỗ ở, mấy người lập tức lên lầu. Chưởng quỹ thu xếp cho tiểu nhị nấu nước nóng, đưa nước nóng để tắm, sau khi sửa soạn cơm nước xong xuôi, lại đến gọi họ xuống dùng cơm.

Đi ra bên ngoài cũng không cần quá chú ý câu nệ như vậy, mấy người cùng nhau ngồi một bàn. Tất cả sáu món ăn, ba món mặn ba món chay đều là những món ăn thường gặp, không cần bàn về chuyện ăn có ngon hay là không, cứ vậy mà ăn thôi.

Hùng Tráng Sơn cẩu thả, ngay cả thịt tự mình làm vẫn còn màu đỏ máu vẫn ăn được, miễn là ăn no, nên cũng không quan tâm nhiều như vậy. Nhưng khẩu vị của Đường Thọ lại không tốt như thế, cho nên cũng chỉ ăn lót dạ một chút, để cho không bị đói thôi.

Đường Thọ ăn được mấy miếng liền đặt đũa xuống, lúc tiểu nhị rót nước cho bọn họ, đến chỗ này của Đường Thọ, lập tức cười ha hả hỏi: "Đồ ăn không hợp với khẩu vị của người sao?"

"Ban ngày đi đường mệt mỏi, cho nên có chút phát hỏa." Đường Thọ cũng đâu thể nói là mấy thứ đồ này các ngươi làm quá khó ăn, cũng chỉ có mấy tên cẩu thả như bọn hắn mới có thể ăn hết, còn ta không nuốt nổi được.

Tiểu nhị cũng biết đây là mấy lời nói lệ của cậu, cho nên cũng không hỏi sâu, chỉ nói: "Nếu như vị phu lang này cảm thấy không hợp khẩu vị cũng không sao cả, quán trọ của bọn ta còn có một món ăn ngon vô cùng, đảm bảo có thể phù hợp với khẩu vị của người."

Tiểu nhị tự tin vỗ ngực đảm bảo nói: "Chắc chắn người ăn sẽ thích mê luôn, ít nhất là cho đến bây giờ vẫn chưa có một vị khách nào không thích ăn cả."

Chỉ có một điểm yếu duy nhất là có chút đắt nên không phải ai cũng bỏ tiền ra ăn được, lời này được tiểu nhị giấu đi sau khi quan sát trên dưới một chút, hắn thấy một thân quần áo của Đường Thọ, nghĩ rằng cậu cũng sẽ không thiếu mấy chục văn tiền này.

Ngược lại Đường Thọ lại sinh ra một chút hứng thú, cậu nhướng mày: "Đồ ăn gì mà được ưa thích như vậy, lại không có ai đánh giá thấp, cũng muốn nếm thử thật đấy, đến bây giờ ta vẫn chưa được ăn thử đâu!"

Tiểu nhị của quán nháy mắt ra hiệu, cười ha ha hai tiếng, kết quả lấy từ trong túi quần ra một gói mì ăn liền trong bọc giấy dầu.

"Khụ khụ..."Cẩu Đản trông thấy mì ăn liền suýt chút nữa bị sặc, may là có thợ nướng ở bên cạnh rót nước rồi lại vỗ lưng mới đỡ hơn được.

Biểu cảm của mấy người lập tức trở nên kỳ quái, nhưng cũng chả có một ai chỉ Đường Thọ nói là mì ăn liền đây chính là sản phẩm của nhà máy thực phẩm của cậu.

Tiểu nhị không hề để ý tới không khí kỳ quái đang lan tràn, còn tự giới thiệu nói: "Để ta nói cho người, cái này là đồ ăn vô cùng bán chạy dạo gần đây, ăn vô cùng ngon luôn, có rất nhiều người giống các ngươi chạy qua lại buôn bán chưa từng ăn thử, ta nhắc tới mì ăn liền đều mù mờ mà nhìn ta. Đợi sau khi nếm thử một lần, lập tức nhớ mãi không quên, có nhiều vị khách đến lúc rời khỏi quán trọ còn đến xin chủ quán của bọn ta bán cho mấy túi nữa, bao nhiêu tiền cũng đồng ý trả. Nhưng chủ quán bọn ta cũng không đồng ý bán ra, dù sao quán trọ còn phải nhờ nó để mời chào khách khứa, thứ này vô cùng đắt khách đấy! Muốn mua hàng phải cho người đến xếp hàng rất lâu, lại còn giới hạn số lượng nữa, không phải muốn mua bao nhiêu là được bấy nhiêu."

Đường Thọ đột nhiên hỏi một câu không liên quan: "Các ngươi không biết Dương tiêu đầu đến từ đâu à?"

Tiểu nhị của quán bĩu môi: "Hắn là một người hộ tống làm sao có thể nói thật được, bảo vệ nhiều hàng hóa như thế, cho dù đường đi và cả lai lịch cũng đều phải nghiêm nghiêm thật thật mà giấu diếm cho kỹ. Mỗi lần đến đây hắn lại nói với chủ quán bọn ta là đến từ một chỗ khác nhau, chủ quán bọn ta biết hắn nói bậy, nhưng cũng không hỏi đến cùng. Còn nữa chủ quán bọn ta nói là, hắn đến từ đâu không quan trọng, bọn ta làm ăn buôn bán, kiếm được tiền là được rồi."

"Khó trách." Bảo sao lại không biết bọn họ đến từ thôn Hạnh Hoa, mấy thứ này muốn ăn bao nhiêu cũng có.

"Khó trách cái gì cơ? Ai, ta nói cho ngươi hay, mì ăn liền này ăn vô cùng hấp dẫn, nếu ngươi đi qua thôn này sẽ không tìm thấy tiệm nào có giá như bọn ta nữa đâu. Ngươi ra khỏi quán trọ của bọn ta, càng đi tiếp thì món này lại càng đắt, chờ đến Đông Kinh, một túi có khi phải tầm hai mươi lăm văn đến ba mươi văn, thế nhưng ở trong quán trọ của bọn ta chỉ cần có hai mươi văn thôi."

Tiểu nhị này không chừa lại chút sức nào mà tận tình khuyên nhủ, quả thực là người hâm mộ trung thành của mì ăn liền rồi. Dọc đường này phong trần mệt mỏi, dùng mì ăn liền là vô cùng thích hợp. Nhớ lại thời sau, người nào đi tàu hỏa bảy tám ngày mà không từng ăn qua mì ăn liền chứ, đoán chừng lúc ở trên tàu hỏa đều chủ yếu dựa vào món ăn này để lấp đầy bụng. Bọn hắn bây giờ cũng đi đường dài như vậy, ăn mì cũng coi như phù hợp.

"Được, vậy nấu cho bọn ta năm bát nhé."

"Hùng phu lang?" Cẩu Đản gấp gáp, bọn họ còn có một xe mì ăn liền kia kìa, làm sao lại phải tốn tiền mua với giá cao cơ chứ.

Đường Thọ hướng về phía Cẩu Đản lắc đầu một cái, cố ý xuyên tạc ý tứ của Cẩu Đản: "Mặc dù đắt một chút, nhưng quán trọ này cũng nói rồi, ra khỏi nơi này của bọn hắn thì còn đắt hơn, chúng ta cũng chưa từng ăn thử món này nên cũng may mắn được nếm thử." Vừa nói, cậu vừa nháy mắt với Cẩu Đản mấy cái.

Hàng hóa của bọn họ đều bị bao tải trùm kín, người ngoài nhìn sẽ không biết nó là cái gì, không chỉ riêng bọn hắn, mà hầu hết tất cả xe chở hàng hóa vận chuyển đi đều sẽ được bọc kín lại, ngộ nhỡ trên xe là đồ vật quý giá cũng có thể phòng ngừa một số người xấu thấy lợi quên nghĩa, còn nếu hàng hóa như vải vóc các loại thì cũng sợ ánh sáng mặt trời trực tiếp chiếu thẳng vào sẽ dễ bị ảnh hưởng tới màu sắc. Cho nên người ngoài đều sẽ không biết bọn họ mang theo hàng hóa gì, Đường Thọ lại càng không muốn cho người ta biết, tránh bị người khác để mắt tới, kẻo sinh phiền phức rồi thành tai họa.

Cẩu Đản thấy Hùng phu lang cố ý như vậy, cũng không nói gì, để tiểu nhị vui tươi hớn hở chạy đi nấu mì.

"Đây có được coi là nước lũ cuốn trôi miếu Long Vương, người một nhà không nhận ra nhau không?" Người chưởng quỹ mà Đường Thọ mang tới thở dài: "Nhưng mà ngược lại ta lại có lộc ăn rồi, nói thật những ngày này ta vô cùng thèm mì ăn liền đấy."

Mì ăn liền nấu cũng nhanh, đảo mắt một cái năm bát mì đã được bưng ra, lúc bọn hắn đang ăn thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân bên ngoài cửa sổ.

Vị trí ngồi của bọn Đường Thọ ở ngay sát đường, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy toàn bộ chuyện xảy ra ở bên ngoài.

Chỉ thấy một nam nhân lùn gầy đang đè một nữ tử lại đánh đập, nữ tử kia mặc một bộ y phục cũ nát, mái tóc búi lên bị nam nhân kia túm lấy giật rơi lộn xộn. Nam nhân kia đè nàng xuống đất, cưỡi ở trên lưng nàng đánh từng cái từng cái một.

"Đừng đánh ta, cầu xin ngươi đừng đánh nữa..." Nữ nhân kia kêu gào thảm thiết cầu xin tha thứ, duỗi chân ra dùng sức giãy dụa, khiến cho đôi giày cỏ rách ra rồi rơi mất, lộ ra đôi chân trần.

Nam nhân nhìn thấy vậy càng tức đến trợn trắng mắt: "Đúng là loại nữ nhân khốn nạn không biết xấu hổ!" Nam nhân vừa mắng vừa hung ác tát cho nữ nhân kia một bạt tai: "Con khốn đúng là con khốn, mẹ nó, ngay trước mặt bao nhiêu người bao nhiêu đàn ông như vậy mà dám để lộ chân trần, chỉ sợ người ta không nhìn ngươi đúng không!" Trong giây phút này không biết có bao nhiêu nắm đấm và cái tát rơi vào người nữ nhân kia.

Nữ nhân kia bị đánh đến mức hai tai ù cả đi, mắt nổi đom đóm, nhưng vẫn cố gắng giải thích: "Ta không có, giày cỏ kia là giày cũ của ngươi nên ta đi có chút rộng, hai ngày trước có đôi bít tất nhưng vì mẹ ngươi nói trời trở lạnh, chân bà ấy lạnh nên đã lấy đi. Mà ta chỉ có một đôi bít tất, không còn nữa thì chỉ có thể đi chân trần, giày kia thì lớn như vậy, đến đi đường cũng có thể rơi, ngươi đánh ta đau, giãy dụa mới rơi."

Nam nhân kia thẹn quá hóa giận, đánh người càng ác hơn, cuối cùng thậm chí còn ngăn miệng của nữ nhân kia lại, không cho nàng nói chuyện.

"Đồ đàn bà đê tiện, bản thân mình chẳng biết xấu hổ còn dám đổ lỗi cho mẹ chồng, sao ngươi không nói là ngươi không cần mặt mũi, thích đi quyến rũ đàn ông đi. Mẹ nó, ông đây thành toàn cho ngươi, sáng mai lập tức bán ngươi vào kỹ viện ở đó mà làm kỹ nữ, thỏa mãn ngươi."

Có rất nhiều người đi trên đường dừng lại nhìn, tiếng nghị luận xì xào không nhỏ, tất cả đều chỉ vào nam nhân kia mà mắng, chẳng qua là không có một ai lên ngăn cản.

Không biết từ lúc nào tiểu nhị cũng qua đây, đứng bên cạnh bàn thăm dò nhìn về phía ngoài, gật gù hóng chuyện chậc chậc nói: "Nữ nhân kia cũng thật là đáng thương, trong nhà vô cùng thiên vị ca ca của nàng, vì hai lượng bạc mà bán nàng cho Lại Nhị, trên cái tên Lại Nhị này còn có một người ca ca, hai huynh đệ đều là du côn lưu manh, không có sở thích gì nên hồn, lại còn thích ngược đãi người khác. Nữ nhân kia bị Lại Nhị đè vào tường mà đánh như thế kia cũng không phải là lần một lần hai, vì sợ Lại Nhị, cho nên cũng không ai dám quản."

"Hai huynh đệ bọn hắn mỗi ngày đều đi thu phí bảo kê, ức hiếp những người buôn bán từ nhỏ đi lên, bắt được một người thì lại hung ác lừa bịp một chút, nếu không nộp liền đánh người, ép buộc bọn họ phải viết phiếu nợ. Ta nhớ rõ mấy ngày trước, có một anh nông dân đàng hoàng không chịu thuận theo ý bọn họ, còn bị đánh chết tươi đấy!"

Đường Thọ nhíu mày: "Nha môn không có ai quản hay sao?"

Tiểu nhị của quán cười lạnh nói: "Quản chứ, tất nhiên là quản rồi. Mấy tên quan sai ra rượt đuổi một vòng, sau đó lại bồi thường cho hộ nông gia kia một lượng bạc, một lượng bạc mua lấy tính mạng của nhi tử nhà người ta, cái này biết đi đâu để đòi lý lẽ. Gia đình kia không chịu, thế là quan sai phá án kia lại đe dọa bọn họ, không lấy thì phán xử cho bên con của bọn họ sai, thế thì sau khi chết con của bọn họ cũng phải mang tiếng xấu."

"Cuối cùng gia đình kia cũng không kiện nữa, quan phủ cũng chẳng làm chủ cho họ, cho dù bọn họ kiện cáo cũng đâu có kết quả gì, nhưng mà bạc kia cũng không nhận. Coi như đây là phản kháng trong im lặng đi, miễn là người trong một nhà còn muốn sống, bọn họ chỉ có thể thừa nhận."

Đường Thọ hỏi: "Ta nhìn cách ăn mặc của Lại Nhị này nhiều nhất cũng chỉ giống như một tên du côn đầu đường, sao có thể dám tùy ý làm bậy ngông cuồng đến tận đây được, quan phủ tại sao lại còn thiên vị hắn như thế chứ?"

Tiểu nhị nhếch khóe môi mỉa mai, chỉ về hướng Đông Kinh.

"Ta chỉ nói với người một câu là người sẽ hiểu, Lại Nhị họ Vương."

Vương gia ở Đông Kinh! Chẳng qua chỉ là một cái tên họ Vương mà dám càn rỡ đến vậy!

Ánh mắt Đường Thọ càng trầm xuống, trong mắt Hùng Tráng Sơn thì tràn ngập bão tuyết. Tiểu nhị nhìn sắc mặt mấy người bọn họ khó coi, hình như có ý định bênh vực kẻ yếu, lại thấy bọn họ đều là người lương thiện cho nên lúc này không nhịn được mà khuyên nhủ: "Mấy vị khách quan nghe ta khuyên một câu, tuyệt đối đừng dây vào chuyện này. Ta biết các vị khách quan ở nơi khác chắc chắn cũng là người có thân phận địa vị, nhưng chỗ này cũng không phải địa bàn của các người, đến đây rồng cũng phải cuộn hổ cũng phải nằm, cho dù các người có bản lĩnh đi nữa, còn dám đối nghịch với quan phủ hay sao?"

"Đến lúc đó nha môn lại thiên vị hắn, gán cho nhóm các người một tội danh, thế lực của các người đều không ở nơi này, muốn giữ mạng sống không phải cũng bóp mũi nhận thua sao? Vất vả một chuyến như vậy lại không kiếm được cái gì, hơn nữa còn phải bồi thường hết tiền bạc, lúc quay về lo liệu ăn uống trong nhà thế nào được chứ?"

Biết là tiểu nhị có lòng tốt, Đường Thọ cố nặn ra nụ cười: "Đa ta, Đường mỗ đã biết."

Sau khi tiểu nhị của quán quay người rời đi, trên bàn không có một ai lên tiếng, không khí trầm mặc nặng nề. Việc này như lời nói của tiểu nhị quán trọ, không phải bọn hắn mặc kệ, mà là bọn hắn bất lực, nếu xen vào, tất cả mọi người sẽ mất tiền.

Bọn người Đường Thọ chỉ ở trên trấn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau lập tức khởi hành tiếp.

Tiểu nhị kia vẫn còn cực lực đề cử mì ăn liền: "Mấy vị quan khách, sao các người không mang theo mấy túi đi, thứ này ăn trên đường cũng vô cùng tiện lợi. Đặc biệt là vị phu lang này, thấy người chú trọng ăn uống như vậy, tất nhiên không phải đồ ăn nào cũng quen, không bằng mua thêm mấy túi mì ăn liền mang theo, đã tiện lại còn ăn ngon, nếu không có khẩu vị, chỉ cần dùng nước sôi pha một chút là được."

Cuối cùng bị quấy rầy hết cách, Đường Thọ cũng mua ba túi. Sau khi uống cháo xong, một đoàn người tiếp tục lên đường.

Bọn hắn mới đi đến cổng thành, còn chưa ra khỏi thành đã thấy có một đoàn người chạy như bay từ bên kia tới đây, cầm đầu chính là cái tên Lại Nhị kia.

"Không được đi, đứng lại cho ta!"

Đường Thọ quay đầu, vẻ mặt nháy mắt lạnh lùng, sau khi hỏi thăm được đường đi từ lính canh giữ cổng thành, lập tức quay người đi lên xe, giống như không nghe thấy Lại Nhị đằng sau lưng la hú.

Không nghĩ tới tên Lại Nhị kia vẫn còn dám đuổi theo ra khỏi cổng thành: "Đội nhân mã trước mặt kia dừng lại cho ta, nếu không ta sẽ khiến các ngươi không chịu nổi đâu."

Ngày hôm qua Tiêu đầu cũng trông thấy chuyện kia, cho nên không có một xíu ấn tượng tốt nào với tên Lại Nhị này, vốn dĩ không muốn dừng xe, nhưng Lại Nhị kia thật sự chạy đến trước mặt bọn họ chắn đường, bắt xe ngựa dừng lại.

Lại Nhị ập tới: "Con nữ nhân đê tiện kia đâu, các ngươi giấu người chỗ nào rồi?"

"Nữ nhân đê tiện? Cái gì nữ nhân?" Tiêu đầu cũng là một người đàn ông mạnh mẽ như thổ phỉ, bọn hắn hộ tống dựa vào bề ngoài như thổ phỉ này mới có thể khiến tiểu nhân kinh sợ, thế mới không bị ức hiếp nữa. Bộ dạng tức giận của tiêu đầu vẫn vô cùng đáng sợ: "Hai người chúng ta không quen không biết, ngươi muốn tìm ai ở chỗ của ta cơ, sao ta nghe không hiểu ý của ngươi vậy?" Tiêu đầu vừa nói vừa sờ đao ở bên hông như uy hiếp.

Lại Nhị bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh lúc này bị một thân vô lại của tiêu đầu dọa sợ.

"Ta không thấy nương tử của ta đâu, đêm qua trước khi đi ngủ vẫn còn mà sáng nay đã biến mất." Lại Nhị nói tiếp: "Trên cái trấn này chỉ có các ngươi là người xứ khác, chắc chắn đã lừa gạt đưa nương tử của ta đi."

Đường Thọ giận đến bật cười: "Bọn ta cũng chẳng biết nương tử của ngươi là ai, làm sao bắt cóc nàng được. Hay là chính ngươi cố ý gây chuyện, nhắm vào hàng hóa của bọn ta!"

Nói xong các nam nhân vạm vỡ của đội bảo tiêu phía sau cậu đồng loạt rút đao ra, từng người từng người vô cùng hung ác. Lại Nhị bị một màn này dọa cho sợ hãi, lại nhìn cách ăn mặc của Đường Thọ cũng không giống dáng vẻ thiếu nữ nhân, chắc chắn chướng mắt nương tử bị hắn đánh cho sưng mặt sưng mày kia. Thật ra trong lòng hắn biết hơn phân nửa không liên quan đến bọn họ, chẳng qua sáng này hỏi thăm người khác mới biết chút thông tin, biết bọn họ là thương nhân từ nơi khác đến, muốn lừa bịp một phen. Nếu như tiêu đầu ra khỏi thành trễ một chút, có lẽ còn có thể bịp được chút tiền, nhưng hắn đã vượt lên đi ra khỏi thành trước rồi, Huyện lệnh cũng không thể nào phái người đến địa bàn khác bắt được, vì vậy cũng chỉ có thể thả cho bọn họ đi.

Cho đến khi xe ngựa đi tiếp một khắc nữa, chắc chắn Lại Nhị không có đi theo mà quay lại rồi, đội xe mới dừng lại, Hùng Tráng Sơn lập tức xuống xe khẽ quát lên: "Ra ngoài!"

Liền thấy một nữ nhân leo ra từ dưới cỗ xe vận chuyển hàng hóa, cũng không biết nữ nhân kia làm sao mà bám được vào ván xe, một đường xóc nảy cũng không đánh rơi nàng.

—------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.