Chương trước
Chương sau
Editor: Thảo Giang

Beta: Gấu Gầy.

Lúc trước tiểu nhị cùng với hai đứa Hổ Oa Tử và Cẩu Đản được huấn luyện chung cho nên hắn biết xuất thân của hai đứa nhỏ này, cũng rất thương bọn chúng. Lúc đó hai đứa trẻ này nói chuyện vô cùng dẻo mồm dẻo miệng, hắn còn sợ hai đứa nhóc nói năng ngọt xớt này sẽ nghịch ngợm gây chuyện, bây giờ lại thấy bọn chúng chịu khó làm việc như thế này, trong lòng càng thêm yêu thích.

Dường như có lòng gợi ý lại có nửa phần trêu chọc, tiểu nhị cười ha hả nói: "Hổ Oa Tử với Cẩu Đản này, hai đứa cố gắng làm việc thật tốt cho Hùng phu lang đi, chắc chắn sẽ không đối xử tệ bạc với các ngươi, nếu như làm việc tốt, nói không chừng bọn ta sẽ giúp đỡ đề xuất những đứa nhỏ ăn mày cùng nhóm các ngươi với Hùng phu lang một chút. Hùng phu lang nhà ta cũng không phải người bình thường, nếu có lòng đề bạt, thì chỉ cần một hai ý tưởng cũng có thể giúp cho cả đám bằng hữu kia của ngươi không lo cơm áo rồi."

Hổ Oa Tử hiểu ý tứ trong câu nói của tiểu nhị, chẳng qua nó không nghĩ xa đến như vậy. Chỉ riêng việc hắn nói với Hùng gia cho nó và Cẩu Đản đến đây làm việc, bọn chúng đã vô cùng thật lòng cảm tạ hắn rồi, chỉ có cách dùng sự chăm chỉ lao động của mình để báo đáp.

Biết đấy là lòng tốt của hắn, Hổ Oa Tử liền mỉm cười lại.

"Trứng thực đã xong!" Tiểu nhị vội vàng chạy đến phía trước hỗ trợ bê trứng thực.

Trong gian phòng trang nhã trên lầu hai, đám người Huyện lệnh ăn vô cùng vui vẻ, cũng uống đến vô cùng sung sướng. Rượu được chuẩn bị toàn là loại rượu thượng hạng ngon nhất, một vò nhỏ nâng trong lòng bàn tay ấy vậy mà cũng phải mất mười lượng bạc, một hơi mua mười vò, còn có loại rượu hạng trung năm lượng bạc cùng vô số rượu hạng thấp hơn. Cho dù Hùng Tráng Sơn lấy cớ Đường Thọ không ngửi được mùi rượu để từ chối tiếp rượu thì cũng không thể khước từ đám người Huyện lệnh kia. Rượu ngon thịt ngon, vừa uống một lát đã đến buổi chiều, mấy người đều say mèm, chứ đừng nói đến dưới lầu vẫn luôn muốn chờ để xun xoe nịnh bợ bây giờ, sợ là cũng say đến mức về đến nhà chắc vẫn có thể xưng huynh gọi đệ với cha của mình mà uống tiếp ấy chứ.

Còn những người kia bị bỏ lại quán cũng được Hùng Tráng Sơn và Đường Thọ lần lượt đưa từng người một trở về nhà, sau đó họ cũng quay lại cửa hàng.

Lúc này cửa hàng đã đóng cửa, chỉ để lại mấy ngọn đèn yếu ớt, Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn đến phòng thu chi đúng lúc tính toán xong sổ sách.

Người làm trong phòng thu chi trước kia từng làm ở cửa hàng khác, cũng bởi vì chuyện làm ăn buôn bán sau đó không tốt cho nên mới đóng cửa, vì vậy đã rất lâu rồi hắn chưa thấy được tiền lời khổng lồ trước mặt như thế này.

Hắn hưng phấn đến đỏ cả mặt: "Hùng phu lang, Hùng lang quân, một ngày hôm nay chúng ta kiếm được hai ngàn bốn trăm văn tiền lời, đây là vừa mới khai trương, chúng ta bắt đầu từ con số không, trong tình huống không có một người khách quen nào đấy, nếu như đợi hai ngày nữa người trên trấn đều biết cửa hàng đồ nướng Đào Hoa Nguyên của chúng ta, nhất định sẽ càng đông khách hơn." Đám người Huyện lệnh là khách mời của Hùng gia, cho nên không tính vào sổ sách.

Tiền lời hai ngàn bốn trăm văn, trừ đi tiền vốn cùng với nhân công trong một ngày cũng có thể còn lại tám trăm đến một ngàn văn. Nếu cứ như vậy, một tháng thu được hai mươi mấy lượng bạc sẽ không thành vấn đề, lợi ích trước mặt tương đối khả quan. Tất nhiên đây cũng chỉ là dự đoán trước, còn sau này cửa hàng mở cửa càng lâu, người đến ăn cũng sẽ càng đông, sẽ còn kiếm được hơn thế nữa.

Đường Thọ để lại ba trăm văn tiền, phần còn lại thu vào túi: "Mọi người đều vất vả rồi, chỉ cần cuối tháng chúng ta có thể thu được vượt qua năm mươi lượng, ta sẽ có tiền thưởng cho các ngươi."

"Cảm ơn Hùng phu lang..."

"Nhất định bọn tôi sẽ cố gắng hết sức."

Hổ Oa Tử cũng vui lây, nhưng nó lại sợ mình hiểu sai ý cho nên lại nhỏ giọng hỏi tiểu nhị: "Ý của Hùng phu lang là ngoại trừ tiền lương hàng tháng có thể sẽ được thưởng thêm tiền đúng không?"

"Đúng." Người kia nói: "Công việc ở Hùng gia đã nổi danh là tốt rồi, bao nhiêu người tranh nhau vỡ đầu chảy máu mới được vào làm. Không thiếu tiền, không ép lương tháng, càng không bao giờ tùy tiện mượn cớ bắt lỗi để phạt tiền bạc. Nếu như làm tốt, ngoài mức lương tháng đã nói ra còn được thưởng thêm tiền nữa. Không chỉ như vậy, cơm nước còn ngon, có thể ăn no đầy bụng. Ta có thể đến Hùng gia làm việc không biết đã khiến bao người ganh tị hâm mộ đâu, ngay cả nương tử nhà ta bây giờ cũng cảm thấy ta có tiền đồ."

Hổ Oa Tử vui sướng cười nhe răng.

"Hổ Oa Tử." Tiểu nhị ngoắc ngoắc ngón tay với Hổ Oa Tử, bình thường hắn cũng đối xử săn sóc với Hổ Oa Tử, cho nên Hổ Oa Tử biết lòng tốt của hắn, nghe vậy liền lập tức đi qua.

"Thịt xiên mà khách ăn thừa chưa động đến ngày hôm nay ta đã gói hết vào một bên rồi, đợi lát nữa sau khi cửa hàng đóng cửa, ngươi có thể cầm về cho đám bạn nhỏ kia của ngươi ăn, nhưng mà cũng phải nói một tiếng với Hùng phu lang, Hùng phu lang lương thiện, nếu như làm ảnh hưởng đến quán, người ta sẽ không cho phép đâu."

Những đứa ăn mày nhỏ như bọn Hổ Oa Tử dựa vào ăn xin để sống sót, nếu có thể lấy được thức ăn thừa của người khác để lại cũng là may mắn rồi, bình thường bọn chúng đều kiếm ăn ở mấy chỗ rác rưởi, tranh giành đồ với chó là chuyện bình thường. Mấy bọn chó lang thang trên đường vô cùng ghét bọn chúng, vì bọn chúng thường cướp đồ ăn của nó.

Khách trong cửa hàng Hùng gia để lại đồ ăn thừa so với đống rác còn sạch sẽ hơn nhiều, huống chi lại còn toàn là thịt, đừng nói đám ăn mày như bọn chúng không chê, mà ngay cả mấy người hơi nghèo một chút cũng vô cùng ao ước ấy chứ. Đang lúc ăn không đủ no, thì làm sao mà nhớ đến việc ghét bỏ đây là thức ăn mà người khác để thừa.

"Cảm ơn nhiều." Hổ Oa Tử thật lòng nói tạ ơn: "Người yên tâm, lát nữa ta sẽ nói qua với Hùng phu lang, nếu người đồng ý ta sẽ cho bọn Cẩu Thặng mang đi, còn nếu không đồng ý thì coi như ta chưa nói gì, tóm lại nhất định sẽ không gây thêm phiền phức cho Hùng phu lang."

Tiểu nhị gật gật đầu, hài lòng cười cười.

Hổ Oa Tử để ý, sợ người bên trong cửa hàng biết cậu có ý định cầm đồ ăn thừa đi, cho nên đi theo Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn, lén lút chạy ra ngoài nói.

"Hùng phu lang, đồ ăn thừa của khách bên trong cửa hàng kia nếu để vậy cũng ném đi, vậy có thể cho con cầm đi cho những đứa ăn xin cùng con trước kia ăn được không, gần đây trên đường xuất hiện nhiều tên ăn mày xấu xa, bọn chúng không chiếm được đồ ăn, con sợ bọn chúng chết đói mất." Hổ Oa Tử lo lắng xoa xoa tay, nhìn Đường Thọ, cẩn thận từng li từng tí cân nhắc nói: "Hùng phu lang, nếu người sợ những người khác bên trong cửa hàng nói ra nói vào, có thể trừ vào tiền công của con."

Dù sao cái này cũng là thịt, cho dù là người ta ăn thừa để lại thì nó không thay đổi vẫn là thịt, mà tiền lương một tháng của hai người Hổ Oa Tử và Cẩu Đản mặc dù được trăm văn, nhưng nuôi nhiều miệng ăn như thế, cho dù tiết kiệm cũng chưa chắc đã đủ, còn nói gì đến thừa tiền mua thịt nữa. Hổ Oa Tử muốn trừ một chút tiền công của nó đi một chút để đổi lại ít thịt thừa, như vậy cũng có thể bồi bổ cho đám đồng bọn nhỏ của nó.

Hổ Oa Tử mới mười hai tuổi, ở cái tuổi này nếu vẫn còn cha mẹ, có lẽ vẫn còn chưa hiểu chuyện. Đặt trong gia đình bình thường, vậy ngày nào cũng sẽ phải lo lắng vì mưu sinh, làm gì còn được chọn tới chọn lui, cái này không muốn ăn cái kia không thích.

Đứa trẻ đáng thương như vậy, lại còn là đứa trẻ vừa đáng thương lại hiểu chuyện càng khiến người ta cảm thấy thương xót.

Đường Thọ dịu dàng cười nói: "Cũng không cần phải trừ tiền công, dù sao cũng là đồ ăn mà khách để thừa, chắc chắn cửa hàng phải vứt bỏ. Nếu như ném tới bãi rác lại được đám bạn của con nhặt đi, thì cũng không khác gì với việc để cho con cầm cho bọn nhóc cả."

"Chẳng qua phải lưu ý một chút, con có thể giữ lại cho bọn chúng, nhưng không được làm trước mặt khách vào quán, ảnh hưởng tới khách vào ăn. Đồ vật đặt ở trong bếp đằng sau phải giữ gìn vệ sinh, không thể chất đống lộn xộn được, khiến cho phòng bếp của ta xuất hiện một con ruồi là ta sẽ không cho phép."

"Hùng phu lang cứ yên tâm, chuyện như vậy sẽ không xảy ra." Hổ Oa Tử vỗ ngực, vui vẻ nói: "Con sẽ nói bọn nó mỗi ngày tới lấy hai lần, đồ ăn thừa sẽ được lấy đi kịp thời, khi đến lấy chắc chắn bảo bọn nó đi cửa sau, lại cẩn thận một chút để không ảnh hưởng tới khách đang ăn cơm."

Đường Thọ nhẹ nhàng nói: "Được, ngươi suy nghĩ rất chu đáo."

Hổ Oa Tử được người mà nó ngưỡng mộ nhất Hùng phu lang khen ngợi cảm thấy vô cùng mừng rỡ, cười đến không khép được miệng, đến miếu hoang còn không ngừng khoe khoang với đồng bọn là Hùng phu lang khen ngợi nó chu đáo.

"Woa, Hổ Oa Tử, ngươi thật là lợi hại." Cẩu Thặng đưa tay thật nhanh lấy phần thịt thuộc về mình, mất tập trung mà hùa theo.

Thịt xiên đều là do Hổ Oa Tử lấy về từ bên trong cửa hàng, cái que gỗ kia nó không mang về bởi vì cửa hàng có thể sử dụng lại. Nhưng mà cũng không sợ mất vệ sinh, bởi vì que gỗ khách đã dùng qua đều sẽ được chà rửa giống như rửa đũa vậy, sau đó lại đặt trong một nồi nước sôi luộc lên. Hùng phu lang nói làm vậy là khử trùng.

Còn phần thịt mang về, Hổ Oa Tử sợ bọn chúng đánh nhau để tranh giành cho nên đã phân phát đều cho từng đứa. Hổ Oa Tử phân chia công bằng, hơn nữa đây lại là thức ăn mà nó mang về cho nên không ai dám có ý kiến gì.

Không biết đã bao lâu rồi chưa được ăn thịt, những đứa trẻ này ăn thịt như hổ đói, dường như không nhai.

"Thịt xiên nướng này của Hùng gia ăn ngon thật đấy, ta đã ăn qua nhiều chỗ như vậy, nhưng hương vị này của nhà họ đúng là tuyệt nhất." Cẩu Thặng liếm liếm đầu ngón tay, vẫn chưa thỏa mãn. Đứa bên cạnh ăn hơi chậm, Cẩu Thặng quay sang nhìn với ánh mắt trông mong khiến cho đứa bé kia đang ăn nhìn thấy, lập tức lấy tay nhét toàn bộ vào bên trong miệng, suýt nghẹn đến trợn cả mắt.

Hổ Oa Tử hết cách đành vỗ vỗ lưng đứa bé kia, Cẩu Đản lại lấy cho nó uống một ngụm nước, đứa bé kia mới nuốt được xuống.

"Thôi xong." Cẩu Thặng bỗng nhiên ảo não nói: "Thịt các ngươi mang về đều chia cho bọn ta ăn hết, hai người còn chưa ăn được miếng nào nữa!"

Đã lâu không thấy thịt, đến mức mới nhìn thấy thịt đã sướng điên lên, quên cả việc Hổ Oa Tử và Cẩu Đản còn chưa ăn. Bọn họ làm việc ở bên trong cửa hàng nghe nói cũng không được tùy tiện ăn đồ thừa.

Hổ Oa Tử lắc đầu nói: "Không sao, bọn ta không ăn, cơm nước bên trong cửa hàng còn rất nhiều, mỗi bữa đều đảm bảo ba món, trong đó phải có một món mặn. Hạt gạo để nấu cơm và bánh lương thực là ăn đến no thì thôi, đều được nấu từ gạo tốt, không phải loại gạo mà cây phần lớn là lá kia. Đồ ăn cũng được nấu bởi đầu bếp trưởng trong cửa hàng, vô cùng ngon, đêm hôm ấy ta ăn một phát hai chiếc bánh cao lương, một bát cơm, còn có rất nhiều đồ ăn, đến bây giờ bụng vẫn còn no này!"

Cẩu Đản cũng nói: "Đúng vậy, ăn uống ở Hùng gia vô cùng tốt, không phải trước đây chúng ta cũng đã nghe qua mấy người làm ở trong đó nói rồi sao. Hơn nữa chúng ta cầm đồ ăn về cho các ngươi thì cũng thôi đi, nếu như bọn ta làm ở cửa hàng mà lại không ăn ở đó, không phải sẽ khiến người ta biết, như thế sẽ khiến cho khách tới ăn ghét bỏ, vậy là lại gây phiền phức cho Hùng phu lang. Hùng phu lang là người hiền lành như vậy, giúp chúng ta như thế rồi, chúng ta cũng nên vì người mà suy nghĩ một chút."

Hổ Oa Tử nhìn ra ngoài trời một chút, dặn dò: "Ngày mai ngươi đến cửa sau của cửa hàng, ta sẽ đưa đồ ăn thừa của khách cho ngươi, ngươi cẩn thận một chút, cố gắng đừng để ai trông thấy, lỡ như để cho người khác nhìn thấy, cũng đừng nói có người bên trong cửa hàng cố ý để lại cho các ngươi, bảo các ngươi tới lấy."

"Đã biết."

"Vậy được, chúng ta đi thôi."

Cẩu Đản và Hổ Oa Tử ban đêm ngủ lại ở trong cửa hàng, xê dịch lại mấy cái bàn ở dưới lầu một để lấy ra một khoảng trống, vậy là có thể trải giường xếp mà Đường Thọ cố ý chuẩn bị cho bọn chúng ra, hai người nằm ở trên giường đắp chăn mỏng, rồi nằm ngáy o o sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Bọn chúng cũng không cảm thấy quá khổ cực, ngược lại còn thấy vô cùng thỏa mãn và cảm kích, bọn chúng gặp được người tốt lại còn có việc để làm, có giường để ngủ, trước kia chỉ toàn ngủ ở trên mặt đất, so sánh mới thấy như bây giờ thật là hạnh phúc. Mỗi ngày chỉ cần chăm chỉ là có thể có cơm ăn, không cần lo lắng phải chịu đói, thời gian này đúng là những tháng ngày thần tiên.

Mùa hè nóng, người toát mồ hôi, cho nên mỗi lúc trời tối Đường Thọ đều sẽ tắm, Hùng Tráng Sơn lại không có thói quen như vậy. Nhưng Đường Thọ muốn hắn có thói quen này thì hắn liền có.

Đường Thọ lau tóc, nghĩ đến Cẩu Đản và Hổ Oa Tử, lại thở dài thật khẽ.

Hai mắt Hùng Tráng Sơn lập tức nhìn chằm chằm về phía cậu, hỏi: "Phu lang sao thế?"

"Nghĩ đến hai đứa nhỏ Cẩu Đản với Hổ Oa Tử." Đường Thọ đổi lấy một cái khăn khô khác, đứng ở sau lưng Hùng Tráng Sơn tiếp tục lau tóc cho hắn.

Hùng Tráng Sơn nói: "Ngươi thích trẻ con sao?"

Như bình thường có người hỏi câu hỏi này, chắc chắn câu tiếp theo sẽ là: 'Hay là, ngươi cũng sinh một đứa đi' đại loại vậy.

Đường Thọ vội vàng nhìn xuống bụng mình, cậu cũng không xác định được liệu mình có khả năng đó hay không, nhưng cậu cũng không muốn sinh, nếu không tam quan của cậu sẽ vỡ vụn mất.

Đường Thọ điên cuồng lắc đầu, Hùng Tráng Sơn cười một cái vô cùng nhẹ.

Phong tục trong thôn là khi có chuyện vui phải đãi khách, đặc biệt là loại chuyện mở cửa hàng ở trên trấn như thế này, có thể nói là chuyện lớn.

Lúc đầu hai người không có ý định mời khách, là vì có mẹ Hùng cố ý tới giảng giải cái phong tục này một hồi, Đường Thọ mới nhận ra được đó là một phong tục vô cùng quan trọng đối với thôn dân, cho nên lập tức đồng ý.

Mời toàn bộ người dân trong thôn đến cửa hàng ăn thịt dê nướng là chuyện không thể nào. Thịt dê đắt như vậy, cho mấy người cao to cường tráng bụng rỗng ăn một bữa, có khi bằng Đường Thọ ăn cả ngày.

Sau đó Đường Thọ nảy sinh ý nghĩ mời khách trong thôn, thịt cừu chắc chắn là không nỡ bỏ ra được rồi, quá đắt, cho nên đã thịt một con heo lớn trong hậu viện để chiêu đãi khách.

Bàn tiệc trong thôn cũng không kém, một bàn tám món ăn, có món mặn cũng có món chay. Người đến ăn tiệc cũng không đến tay không, họ cầm một nắm mì sợi, hoặc mang tới mấy quả trứng gà hay rau quả, cũng có thể là thịt. Mặc kệ cho dù là nhiều hay ít, đây cũng đều là tấm lòng của bọn họ.

Phần chân tình này của họ Đường Thọ sẽ không từ chối, bảo Vu Thành nhận tất cả rồi cất vào hầm.

Đường Thọ mời phần lớn người trong thôn, chỉ không mời mấy kẻ nhàn hạ vô lại, thế nhưng bọn hắn vẫn mặt dày mày dạn tới để ăn thịt.

Ngày vui lớn, nên Đường Thọ không muốn đấu khẩu với bọn hắn, vì vậy cũng không đuổi bọn hắn đi, cầu mong may mắn.

Không có ai ngoài người trong thôn, Hùng Tứ nương tử với lang quân của nàng Tôn Nhị Lang cùng cha mẹ chồng và mấy huynh đệ cũng tới, nhà bọn họ người tới đông, lại nhận ơn của Hùng gia, đương nhiên mọi người đến đây ăn chùa thì không tốt lắm, may mà bọn họ trực tiếp mang tiền tới.

Mẹ Tôn có ý cả nhà đi lễ ba mươi văn tiền, Hùng Tứ nương tử cũng không nói gì, lại tự mình góp thêm hai mươi văn, tất cả đủ năm mươi văn làm tiền lễ.

Hai mươi văn tiền này làm mẹ Tôn đau lòng muốn chết, thế nhưng xót ruột cũng không dám lên tiếng, đây là vốn riêng của mình đôi vợ chồng trẻ Hùng Tứ nương tử, lúc trước khi Hùng gia dạy phương thức làm bánh ngọt đã cho Hùng Tứ nương tử có quyền giữ lại vốn riêng của mình.

Nói thật, bây giờ Hùng gia cũng chướng mắt năm mươi văn tiền này, xưởng thực phẩm mỗi tháng cũng kiếm được lợi nhuận hai ba trăm lượng, xưởng giấy thì còn nhiều hơn, bảy tám trăm lượng, cái này cũng chưa tính hoa hồng của Quan gia bên kia chia cho. Hùng gia bây giờ không thiếu tiền, thế nhưng cho dù không thiếu tiền thì Đường Thọ vẫn nhận lấy tiền lễ mà Hùng Tứ nương tử đưa tới.

Trong bữa tiệc, mẹ Tôn và cha Tôn cố ý muốn nói về chuyện của con trai con dâu mình với Hùng Tráng Sơn một chút, để hỏi thăm xem có thể tìm được một công việc nào ở hai nhà máy hay không. Kết quả đã bị Hùng Tứ nương tử và mẹ Hùng cha Hùng liên tục ngắt lời, cho nên cũng chưa nói nên câu.

Mẹ Tôn không khỏi oán trách Hùng Tứ nương tử, cho rằng nàng về nhà bọn họ, thì chính là người của Tôn gia nhà bọn họ, sao lại cứ quay cùi chỏ ra bên ngoài thế chứ.

"Đứa nhỏ này cũng thật là, tại sao không thể nói với Nhị ca của con, sắp xếp cho mấy huynh đệ nàng dâu vào xưởng làm việc, một ngày một người được ba mươi văn tiền công, nha ta đã có bốn người, một ngày vậy là được một trăm hai mươi văn, một tháng sẽ được ba ngàn sáu trăm văn. Trời ạ, ba ngàn sáu trăm văn, hơn ba lượng bạc đó!"

Mẹ Tôn lấy tay ôm ngực, bị chính khoản tiền lớn này hù dọa: "Tứ nương tử, Tứ nương tử, nhanh đi nói với Nhị ca của con, mau sắp xếp mấy đứa nhỏ trong nhà vào làm bên trong xưởng đi. Mỗi tháng thu về được nhiều như vậy, cuộc sống sẽ trôi qua như thế nào, hơn nữa huynh đệ con sống tốt, không phải con cũng vui vẻ hay sao."

Đại lang và Tam lang cùng hai nàng dâu Tôn gia mặc dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại sáng rực nhìn về phía Hùng Tứ nương tử.

Hùng Tứ nương tử lạnh nhạt nói: "Nhà xưởng của Nhị ca ta ở nơi đó, công khai tuyển người, Đại ca Tam đệ nếu muốn đi, thì đến dự thi lúc nào chả được."

"Còn nếu trong xưởng không chấp nhận, thì rõ ràng là quá lười. Nhà máy của Nhị ca con tuyển công nhân vào là để làm việc, lười biếng hay dùng mánh khóe để trốn không làm gì, chẳng khác gì nói Nhị ca của con nuôi không công à, trên đời này làm gì có đạo lý nương tử xuất giá, huynh đệ nhà mẹ đẻ lại phải nuôi huynh đệ nhà mẹ chồng chứ!"

Mẹ Tôn tức giận suýt trợn trắng mắt, cảm thấy nương tử nhà Nhị lang đúng là không biết thích ứng.

"Tứ nương tử, vậy ngươi có nói với Nhị ca của ngươi hay không?" Mẹ Tôn ép hỏi.

Giọng nói của Hùng Tứ nương tử như đóng băng, lạnh đến thấu xương, không giữ lại chút xíu mặt mũi nào cho Nhị lão, lập tức quả quyết cự tuyệt.

"Không nói!" Giọng điệu chắc chắn như chém đinh chặt sắt.

"Ngươi..." Mẹ Tôn tức giận không thốt ra được lời nào, chỉ có thể chỉ thẳng tay vào mặt nàng.

Hùng Tứ nương tử lại sầm mặt xuống nghiêm túc: "Muốn đi làm thì tự đến xin, không được tuyển thì lại nộp đơn. Đừng nghĩ đến việc con ra mặt nói chuyện cho, chuyện này không thể được."

"Nếu như các người cứ ép buộc con, con sẽ nói lại với Nhị ca, để cho Nhị ca đến nói đạo lý với mấy người."

—------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.