Bánh điểm tâm do Nhan Hoài Hi hấp cuối cùng cũng chín. Tuy bề ngoài hơi mềm nhão, chẳng ra hình dáng gì, nhưng ít nhất vẫn ăn được, không đến mức đầu độc người khác.
Dư Doanh Hạ thở phào nhẹ nhõm. Để canh chừng Nhan Hoài Hi không cho nàng tiện tay cho vào bánh những thứ như xì dầu, muối, hoa hồi linh tinh, suốt cả quá trình nàng gần như dán chặt sự chú ý lên người đối phương.
Chính nhờ vậy mới miễn cưỡng làm ra được một mẻ có thể ăn được. Ban đầu Nhan Hoài Hi vốn nắn điểm tâm thành hình con thỏ nhỏ, nhưng sau khi hấp xong, hiệu quả lại chẳng được như mong muốn, cái thì mềm oặt, cái thì sụm xuống, hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng.
Nàng nhìn mà có phần ghét bỏ, cái dạng thế này, nàng còn ngượng không dám mang đi đưa cho Doanh Hạ.
Trái lại, Dư Doanh Hạ lại nếm ra từ chiếc bánh ấy một kiểu "xấu xí mà đáng yêu". Nàng đem chiếc bánh mình làm đưa cho Nhan Hoài Hi, còn bản thân thì cầm lấy cái xấu xí kia.
"Doanh Hạ, cái này để ta giữ cho, lần sau ta sẽ làm cái tốt hơn." Nhan Hoài Hi nhìn chằm chằm chiếc bánh xấu trong tay nàng, có chút muốn giấu đi tác phẩm thất bại này. Doanh Hạ đã dốc lòng dốc sức tận tay dạy nàng, kết quả cuối cùng lại chỉ ra được thứ như vậy, nàng quả thực có chút ngượng ngùng.
"Không cần, dù sao cũng là ta dạy, ta làm sư phụ thì cũng phải nếm thử chứ." Dư Doanh Hạ đợi cho bánh trên đĩa nguội bớt, rồi đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-yeu-chieu-phan-dien/5075864/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.