Dư Doanh Hạ quên mất cả hô hấp, Khôi Lỗi Ấn là một cái gai cắm thẳng vào tim nàng, cũng là bức tường ngăn cách giữa hai người. Thời gian càng lâu, vết thương bị đâm trúng ấy càng dễ nhiễm trùng sinh mủ. Nàng vẫn luôn sợ nhắc đến chuyện này, chỉ sợ một khi chủ động vạch trần bộ mặt bị Nhan Hoài Hi che giấu, thì hai người sẽ vĩnh viễn không thể quay lại những ngày tháng bình dị êm ấm trước kia.
Nàng chưa từng nghĩ chuyện này lại do chính Nhan Hoài Hi chủ động nhắc tới. Không... cũng chưa chắc là chủ động.
Trong khoảnh khắc nàng tự cho rằng nguy cơ đã ập tới, đầu óc lại xoay nhanh hơn thường ngày một chút. Nhan Hoài Hi không thể nào vô duyên vô cớ nhắc đến chủ đề này, trừ phi đã có người nói trước rồi.
Mà người đó chỉ có thể là nàng.
Vậy thì tối qua, sau khi say rượu... chẳng lẽ nàng lại nói ra những lời không nên nói?!
Sắc mặt Dư Doanh Hạ hơi tái đi, tựa như đã mơ hồ đoán được bản thân tối qua trong cơn say rốt cuộc đã "làm chuyện tốt" gì.
Giọng nói mang theo chút tủi thân của Nhan Hoài Hi vang lên bên tai nàng: "Ta đâu phải cố ý đâu, Doanh Hạ... Nếu ngươi có tâm sự gì thì cứ nói thẳng với ta, mắng ta cũng được, chỉ cần đừng bao giờ nói là ghét ta."
"Ta..." Hai cánh môi Dư Doanh Hạ run run. Nàng muốn nói mình sao dám mắng Nhan Hoài Hi, nhưng ngập ngừng rất lâu, cuối cùng chỉ khe khẽ thì thào: "Ta sao có thể ghét ngươi được? Chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-yeu-chieu-phan-dien/5075854/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.