"Ngươi nói bậy cái gì đó ưm....." Dư Doanh Hạ vừa mới mở miệng, đã bị một lực lượng vô hình bịt chặt môi lại.
Hai tay giấu dưới ống tay áo của Nhan Hoài Hi khẽ siết chặt, cơn đau khiến nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Ha." Nàng bỗng bật cười lạnh một tiếng, huyết sắc trong đáy mắt cuồn cuộn dâng lên, sát ý khiến người ta kinh hãi trong nháy mắt tràn ngập không gian chật hẹp hoang phế này.
Cho dù là Nhan Tranh đột ngột đối mặt với sát ý của Nhan Hoài Hi, cũng không nhịn được mà lùi về sau nửa bước.
Suốt ngàn năm nay hắn nhìn chằm chằm vào Nhan gia từng chút một suy tàn, lại không ngờ ngàn năm sau còn xuất hiện một hậu bối có tư chất sánh ngang Nhan Thanh Túc. Nhưng cũng chỉ có hạng người như vậy mới có thể bù đắp hoàn chỉnh phần lực lượng cuối cùng trong con đường đăng tiên của hắn!
Trong làn hắc vụ cao hơn một người kia lóe lên hai điểm hồng quang, giống như đôi mắt nhuộm máu, phía sau ánh đỏ ấy là sự tham lam không hề che giấu của hắn.
Cũng may mắn thay, không hiểu vì sao công pháp do Nhan Thanh Túc truyền lại không ai học được, kể cả vị thiên tài này. Nếu Nhan Hoài Hi mà nắm giữ được loại công pháp ấy, vậy thì hắn cũng chỉ có thể tiếp tục ẩn núp mà thôi.
Nhưng hiện tại thì sao? Dù nàng là thiên tài thì thế nào, dù nàng chỉ còn nửa bước là đặt chân vào tiên đạo thì sao? Chỉ cần nàng tu luyện công pháp của Nhan gia, trong người chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-yeu-chieu-phan-dien/5075832/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.