Càng tiến gần về phía Hồn Tháp, bầu không khí quanh họ càng trở nên ngột ngạt nặng nề. Bản thân Nhan Hoài Hi chẳng có gì phải e dè, nhưng phía sau nàng còn kéo theo một chuỗi người bị thương, vì vậy nàng dựng lên một kết giới, che giấu toàn bộ khí tức của mọi người.
Càng đi sâu vào trong, tử khí trong không trung bài xích người sống càng thêm nặng nề, những tử vật xuất hiện cũng ngày càng mạnh. Tuy vậy, đám vong hồn lang thang bên ngoài rốt cuộc vẫn không thể so sánh với thứ ở trong tháp, hơn nữa năng lực của chúng lại đúng lúc bị hồn tu khắc chế. Nhan Hoài Hi tiện tay bứt một chiếc lá khô sạch sẽ, đặt lên môi thổi một khúc tiểu điệu, vong hồn vừa tạo ra màn sương mù liền mang theo cả cạm bẫy của nó mà hồn phi phách tán.
Trong mắt Dư Doanh Hạ thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, hóa ra thật sự có thể dùng lá cây thổi nên khúc nhạc.
Nhan Hoài Hi cảm nhận được ánh nhìn hơi nóng bên cạnh mình. Sau khi xử lý xong vong hồn cản đường, nàng quay sang nhìn Dư Doanh Hạ, thấy nàng tò mò với chiếc lá trong tay mình, liền cố ý chọc ghẹo: "Muốn học không?"
Dư Doanh Hạ nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Ta sợ thiên phú của ta đối với âm luật kém đến mức chọc ngươi nổi giận mất."
Ngay cả tiếng tiêu do tông chủ Địa Sát Tông thổi còn bị chê bai không thương tiếc, Dư Doanh Hạ lo rằng kẻ "bùn nhão không trát nổi tường" như mình đến lúc đó sẽ chọc tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-yeu-chieu-phan-dien/5075830/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.