"Tỷ tỷ sao lại đến đây? Ở đây vừa ẩm ướt vừa khó ngửi, hay là chúng ta quay về trước nhé?" Dư Doanh Hạ đứng dưới gốc cây, muốn dỗ con mèo đang ở trên cao xuống.
Nhan Hoài Hi vốn rất kén chọn, ngày thường tuyệt đối không bao giờ đặt chân tới loại nơi này. Nhìn dáng vẻ nàng bây giờ, rõ ràng là có chuyện gì khiến nàng không vui, hơn nữa còn là chuyện lớn, lớn đến mức có thể khiến nàng tạm thời bỏ qua hoàn cảnh khó chịu xung quanh.
Nhan Hoài Hi dựa vào thân cây, trong tay cầm một quyển phổ khúc. Nhưng nàng giữ nguyên tư thế đó thật lâu mà không lật trang nào, hiển nhiên tâm trí không đặt ở quyển sách.
"Nếu ngươi không muốn ở đây thì cứ về trước." Nhan Hoài Hi nói với vẻ thờ ơ. Ngoài giọng hơi lạnh một chút, trông không có gì bất thường.
Nhưng với Dư Doanh Hạ, đó mới là bất thường nhất! Nàng không tránh khỏi căng thẳng. Thái độ hiện tại của Nhan Hoài Hi khiến nàng nhớ lại lúc hai người mới gặp, khi đó giọng nói của Nhan Hoài Hi lạnh đến mức như cắt da, và ánh mắt thì lúc nào cũng như muốn giết nàng.
Nàng tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ, để mọi chuyện quay lại như trước. Vậy nên bảo nàng "về trước" là không thể được.
Dư Doanh Hạ ngẩng đầu nhìn độ cao của cây. Vị trí Nhan Hoài Hi ngồi khá cao, nhưng với tu vi của nàng thì vẫn có thể leo lên. Chỉ là... leo lên thôi không đủ, vì nhìn thế nào Nhan Hoài Hi cũng không có ý định để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-yeu-chieu-phan-dien/5075816/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.