Dư Doanh Hạ thầm niệm trong lòng: cứ coi như đi khám bệnh, cứ coi như đi khám bệnh đi... Niệm tới niệm lui một hồi nàng cũng tự an ủi được mình, rồi ngoan ngoãn nằm sấp xuống giường.
Chẳng bao lâu, nàng cảm thấy mép giường bên cạnh lõm xuống, Nhan Hoài Hi đã ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Vết thương trên lưng ngươi hơi nghiêm trọng. Ta có một loại thuốc hiệu quả khá nhanh, bôi lên là không bao lâu sẽ khỏi. Có thể sẽ hơi đau, ngươi cố chịu một chút." Giọng Nhan Hoài Hi nghe mềm mại đến lạ.
Dư Doanh Hạ gật gật đầu. Nhan Hoài Hi đã nói là sẽ đau, vậy chắc chắn sẽ khó chịu thật. Chỉ vừa nghĩ đến việc có lẽ sẽ đau dữ dội, mấy cảm xúc ngượng ngùng trong lòng nàng lập tức bị sự căng thẳng thay thế.
Nhan Hoài Hi dời ánh mắt khỏi chỗ vốn không nên nhìn, rồi lấy từ túi trữ vật ra một bình thuốc.
Đây là lúc trước khi nàng truyền tin gọi Giang Lê tới đã tiện thể bảo nàng ấy điều chế trước loại thuốc này. Vì thuốc là chuẩn bị riêng cho Dư Doanh Hạ, nên khi Giang Lê pha đã không loại bỏ mùi của nó.
Vừa mở bình thuốc, mùi hương thuốc nhè nhẹ đã theo đó tỏa ra. Mùi ấy tuy không khó ngửi nhưng Dư Doanh Hạ lại nhớ Nhan Hoài Hi rất ghét mùi thuốc, thế là nàng lên tiếng: "Tỷ tỷ, chẳng phải ngươi không thích mùi thuốc sao? Hay là vẫn để Giang đại phu làm đi?"
Nhan Hoài Hi vừa ngửi thấy mùi đã hơi cau mày, nghe lời Dư Doanh Hạ nói lại càng cau nhiều hơn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-yeu-chieu-phan-dien/5075813/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.