Nhan Hoài Hi đang im lặng rửa rau thì bỗng cảm nhận được một ánh mắt đang chăm chú quan sát mình. Nàng ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt của Dư Doanh Hạ.
"Làm sao vậy?" Nhan Hoài Hi hơi nghiêng đầu, trong mắt ẩn chứa một nụ cười như có như không.
Dư Doanh Hạ chỉ cảm thấy tim mình lỡ một nhịp, rồi nhanh chóng quay đầu, giả vờ thản nhiên tiếp tục nhào bột: "Ta chỉ thấy ngài đối với Phương Nguyệt Đồng có vẻ khác lắm."
"Ồ? Khác chỗ nào?" Giọng của Nhan Hoài Hi dường như mang thêm chút hứng thú.
"Thái độ của ngài với nàng ấy không giống đang đối phó kẻ địch, mà... cũng khác hẳn với khi ngài đối với Ân Đạc. Có lúc ta cảm giác ngài nói chuyện với nàng ấy cứ như đang dạy dỗ một vãn bối trong nhà không chịu tiến bộ, có lẽ ta nghĩ nhiều rồi." Tuy ngoài miệng phủ nhận, nhưng trong lòng Dư Doanh Hạ lại cảm thấy đó chắc chắn không phải ảo giác.
Trước đây nàng từng có cảm giác ấy rồi, Nhan Hoài Hi là kiểu người có thù tất báo, ai dám động đến nàng đều bị nàng trả đũa gấp trăm ngàn lần. Từ vị tiền nhiệm môn chủ Trường Sinh Môn, đến Ân Đạc, rồi cả "nguyên chủ" cùng bản thân nàng - kẻ mang nồi giùm cho nguyên chủ đều không thoát được kết cục đó.
Khi mới bắt đầu chăm sóc Nhan Hoài Hi, mỗi lần nửa đêm tỉnh dậy vì ác mộng, Dư Doanh Hạ đều phải sờ cổ mình một cái, xem đầu có còn dính liền với thân không. Còn Ân Đạc thì bị Nhan Hoài Hi gọi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-yeu-chieu-phan-dien/5075794/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.