Từ khi Dư Doanh Hạ ngã bệnh, tiểu viện vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên. Nhờ vào mối quan hệ tốt đẹp của nàng, chẳng mấy chốc mà trong sân đầy ắp những món quà do mọi người mang đến thăm.
Ngay cả Phương Nguyệt Đồng, kẻ dạo này bận rộn điều tra "nội gián" cũng ghé qua một chuyến. Không biết nàng ta nghe tin từ đâu, lúc rời đi còn ném lại một đoạn lớn linh sâm.
Nhan Hoài Hi cầm lấy linh sâm nghiên cứu một lát, sau đó dùng dao nhỏ cắt ra một lát thật mỏng ngâm trong nước. Khi lát sâm đã được ngâm kỹ, nàng lại vớt ra pha loãng thêm nước, rồi mới đưa cho Dư Doanh Hạ uống.
Linh sâm chứa lượng linh lực và dược tính rất mạnh, Dư Doanh Hạ không thể dùng nhiều, nếu không sẽ bị "bổ quá hóa hại", linh lực tràn ngập khiến cơ thể khó chịu.
Phần sâm còn lại, Dư Doanh Hạ lén cho thêm vào thức ăn của Nhan Hoài Hi. Linh sâm có tác dụng bồi bổ thân thể, mà kể từ ngày Dư Doanh Hạ vô tình khiến vết thương của Nhan Hoài Hi rách toạc ra, nàng vẫn luôn day dứt và càng chăm sóc đối phương cẩn thận hơn.
"A Sanh? Ngươi ở nhà không?" Mấy hôm trước Dương Tầm Chu vừa ra ngoài một chuyến, mãi đến khi trở về mới hay tin Dư Doanh Hạ bị ốm, nên nàng là cũng là bằng hữu cuối cùng đến thăm.
Dư Doanh Hạ lập tức chạy ra mở cửa.
Nhan Hoài Hi ngồi bên cửa sổ, khẽ "hừ" một tiếng, trong mắt thoáng chút không vui. Cảnh Dư Doanh Hạ chạy lon ton ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-yeu-chieu-phan-dien/5075780/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.