Dư Doanh Hạ tuân theo hứa hẹn chuẩn bị cho Nhan Hoài Hi một bàn đầy ắp các món nước đường và điểm tâm ngọt mà nàng thích nhất. Khi nhìn thấy chiếc bàn dần được bày kín, Nhan Hoài Hi thoáng sững người, ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc.
"Hôm nay... là ngày lễ gì sao?"
Không thì sao lại chuẩn bị thịnh soạn đến vậy? Nhan Hoài Hi thậm chí còn thoáng nghi ngờ, chẳng lẽ đối phương đang tự chuẩn bị bữa cơm cuối cùng cho mình?
Dư Doanh Hạ bật cười, dịu dàng đáp: "Không phải lễ gì đâu, chỉ là... mừng ngài đã qua khỏi cơn nguy hiểm thôi."
Cũng là mừng bản thân lại sống thêm được một ngày.
"Này thì có gì đáng để mừng." Nhan Hoài Hi khẽ hừ một tiếng, song giọng điệu lại mang theo một chút vui vẻ hiếm hoi.
"Chỉ cần ngài bình bình an an, thì đã là chuyện đáng mừng rồi." Lời của Dư Doanh Hạ thốt ra thật lòng, không chỉ vì hai người các nàng tính mạng tương liên, mà còn bởi nàng thật sự hy vọng Nhan Hoài Hi sống yên bình.
Ánh mắt dịu dàng và chân thành ấy khiến Nhan Hoài Hi thoáng sững sờ. Hình như... kể từ ngày không còn gia đình, đây là lần đầu tiên nàng được ai đó gửi lời chúc phúc.
Trong Trường Sinh Môn, bất kể là địch hay "đồng môn", ai cũng mong nàng chết sớm. Nàng đã từng đối diện quá nhiều ác niệm, đến mức gần như quên mất cảm giác được người khác thuần túy chúc phúc là thế nào.
Không hiểu sao, nàng lại cảm thấy vết thương nhói lên. Không đúng... không phải vết thương, mà là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-yeu-chieu-phan-dien/5075767/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.