Thôi thì nàng ấy muốn giữ của thì cứ giữ của đi, dù gì đây cũng là vị tổ tông buộc mình cùng sống chết. Chỉ cần nàng ấy chịu ăn uống tử tế, chịu uống thuốc dưỡng thương rồi khỏe mạnh trở lại, không kéo mình chết bất đắc kỳ tử thì Dư Doanh Hạ cái gì cũng có thể chiều theo.
Nhưng nàng cũng không lập tức đi lấy nước đường. Bởi theo kinh nghiệm mấy ngày nay, Nhan Hoài Hi hễ đã uống ngọt rồi thì càng không chịu động vào thuốc đắng.
Trong chuyện này, vị Diêm Vương sống "có thể dọa trẻ con nín khóc" ấy còn khó dỗ hơn cả trẻ con thật. Sau một lần bị lừa, Dư Doanh Hạ mềm giọng nói: "Chủ thượng, xin ngài trước hết uống thuốc đã. Uống xong rồi, thuộc hạ lập tức đi lấy nước đường."
Nhan Hoài Hi ngồi dựa trên giường, nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt thoáng lạnh đi. Nhưng lần này Dư Doanh Hạ lại không sợ, vì chuyện này gần như ngày nào cũng lặp đi lặp lại, mà Nhan Hoài Hi tuy hay hù dọa, lại chưa bao giờ thật sự nổi giận chỉ vì uống thuốc.
Phát hiện mình đã không dọa nổi đối phương nữa, Nhan Hoài Hi chỉ khẽ hừ một tiếng, không đổi sắc mặt, nhấc bát thuốc bên cạnh lên uống cạn một hơi.
Từ sau khi đoạt quyền ở Trường Sinh Môn, nàng chưa từng phải nếm lại vị đắng của thuốc. Nếu buộc phải dùng dược thì cũng đều là thuốc viên.
Nàng cực kỳ căm ghét vị đắng ấy, bởi nó gợi về những ký ức không muốn nhắc lại. Dư Doanh Hạ chắc hẳn cũng phải biết điều đó. Vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-yeu-chieu-phan-dien/5075762/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.