Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM (Đã beta)----------Tiết trời càng ngày càng lạnh, Nguyễn Miêu cũng mặc quần áo ngày một dày hơn, Tịch Ấu cười cậu giống con gấu ngủ đông, học sinh trong trường ai cũng tò mò ghé mắt lại nhìn, có lẽ bởi vì bọn họ chưa từng thấy người nào sợ lạnh như cậu.
“Tại trời lạnh quá mà.” Nguyễn Miêu run rẩy đi vào lớp, cảm nhận được nhiệt độ từ máy sưởi mới dám thở phào:“Mới đầu đông đã vậy rồi, ngày tháng sau này tớ phải sống sao đây.”
Trước kia Nguyễn Miêu rất sợ lạnh, mỗi khi mùa đông đến cậu sẽ mặc hết cái áo bông này đến cái áo bông khác, trong tủ đồ bộ thu đông, quần tất và áo lông giữ nhiệt treo triền miên, mặc dù mặc nhiều khiến cậu trông mập mạp khó di chuyển nhưng cậu thà trông như thế chứ không muốn bị lạnh.
“Còn 20 ngày nữa là đến kì thi cuối kỳ, cậu chuẩn bị thế nào rồi Miêu Miêu?” Phương Tri đưa vở toán của mình cho Nguyễn Miêu, tiện thể nhắc nhở cậu: “Trong vở này tớ đã tổng hợp sẵn các câu hỏi có thể sẽ xuất hiện trong bài thi, cậu muốn giải thử không?”
“Muốn muốn muốn!” Nguyễn Miêu vội gật đầu liên tục:“Cảm ơn cậu nhiều nha, đúng là thiên sứ có khác ~~~”
Phương Tri ngại đỏ mặt: “Tớ cũng có giúp được gì nhiều đâu chỉ là chút vụn vặt thôi, là do cậu cố gắng không ngừng đó chứ, lần thi tháng vừa rồi cậu đã vượt lên mười cái tên trên bảng xếp hạng thành tích còn gì, các thầy cô khen quá trời.”
Sau khi học bổ túc, thành tích của Nguyễn Miêu quả thật tiến bộ hơn lúc trước rất nhanh. Chẳng qua ngày đầu tiên học bổ túc cậu đã bị doạ giật mình khi gặp giáo viên sẽ kèm môn vật lý cho mình, bởi vì đối phương chính là thầy y tế Vu Văn Yên cậu từng gặp qua một lần kia.
Có đôi khi thế giới thật sự rất nhỏ, Vu Văn Yên thấy cậu cũng giật mình nhưng anh lại không phải loại người mang thành kiến gay gắt về ai đó, dù sao Nguyễn Miêu đã tiêu tiền để đến học, vậy nên anh cũng đối xử với cậu công bằng không khác gì học sinh bình thường.
Chỉ là Nhị Trung có quy định các giáo viên không được dạy thêm bên ngoài, Nguyễn Miêu và Vu Văn Yên đều ăn ý chọn giấu giếm, làm bộ không biết thân phận của đối phương.
Đối với nhân vật Vu Văn Yên này Nguyễn Miêu cảm thấy rất tò mò, rõ ràng anh ta là cậu ấm nhà có tiền, tại sao lại phải lén dạy thêm để kiếm tiền, chẳng lẽ bố mẹ trong nhà quản lý anh ta nghiêm lắm sao? Đúng là không hiểu nổi mà.
Nhưng quả thật Vu Văn Yên rất thích hợp để dạy học, anh luôn có thể giảng giải các loại công thức phức tạp thành đơn giản dễ hiểu, Nguyễn Miêu dốt nhất môn vật lý sau khi được anh dạy kèm tiến bộ vô cùng nhanh, khiến Nguyễn Miêu khâm phục anh cực kỳ.
Kết thúc buổi học thêm Nguyễn Miêu chào tạm biệt thầy cô rồi về nhà, từ sau khi Hạ Thương Dã biết cậu học ở bên ngoài, anh liền sắp xếp cho tài xế đợi sẵn trước cổng trung tâm để thuận tiện cho cậu đi đi về về.
Lúc đầu Hạ Thương Dã định mời giáo viên đến nhà dạy nhưng Nguyễn Miêu từ chối, cậu cảm thấy cơ sở hạ tầng của trung tâm rất tốt, lại được tự do bay nhảy, còn học tại nhà cậu sẽ xấu hổ chết mất hơi đâu tập trung vào bài giảng. Thấy cậu kiên quyết như thế Hạ Thương Dã cũng không nói thêm nữa, anh chỉ xoa đầu cậu dặn dò nghiêm túc học hành cho thật tốt.
Dạo này anh có vẻ rất bận, ở nhà chưa được mấy ngày đã đi tiếp, là cuối năm nên các công ty con chất một đống công việc chờ anh đến xử lý, có đôi khi liên tục bốn năm ngày Nguyễn Miêu còn không thấy bóng dáng Hạ Thương Dã đâu trong lòng không khỏi cảm thán, nhiều tiền quá cũng không phải chuyện tốt, trách nhiệm đè trên vai quá nặng lại còn phải vất vả ngược xuôi.
Nguyễn Miêu mở cửa đi vào nhà, mới vừa cởi áo khoác ra chuẩn bị lên lầu, cậu đột nhiên nhìn thấy Hạ Thương Lục cũng từ trên lầu đi xuống, hai người đối mặt đứng nhìn nhau.
Từ hôm đánh nhau đến giờ đã hơn một tuần rồi hai anh em không có cuộc trò chuyện nào đàng hoàng tử tế với nhau, hiện tại cả hai đụng mặt ở nhà, Hạ Thương Lục vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng khinh thường thiên hạ, Nguyễn Miêu cũng rất biết điều không làm phiền cậu ta nhưng hiệu quả cực nhỏ, Hạ Thương Lục cứ thấy cậu là lại nổi giận.
Giống như hiện tại.
“Lại ra ngoài lêu lổng.”
Nghe Hạ Thương Lục bắt đầu khiêu khích, Nguyễn Miêu thở dài: “Anh không thể thành thật với lòng hơn được hả? Chỉ đánh nhau có tí, thằng con trai nào mà chẳng như thế, anh cứ ghim em mãi là sao ấy nhỉ? Nếu anh thật sự không ưa em thì sau này em sẽ về trễ hơn, bảo đảm không để anh thấy mặt em, được chưa?”
Đối với kiểu người có chết cũng phải giữ sĩ diện Nguyễn Miêu bó tay nghĩ, Tịch Ấu mình còn dễ ứng phó riêng Hạ Thương Lục là khó chơi nhất, người gì đâu mà vừa sĩ diện vừa nóng tính, cũng không biết trong tương lai cô tiên nào có thể áp chế được anh ta nữa. Rõ ràng muốn nói chuyện với mình vậy mà lại giả bộ ghét bỏ, Lục sĩ chết tiệt, Tsundere là sinh vật không thèm nói lý nhất trên đời.
“Mày dám thử xem!” Hạ Thương Lục trừng cậu: “Là mày sai trước rõ ràng, ai kêu cứ mập mờ với thằng Giản Phồn Úc kia, còn mách anh cả ác ma nữa!”
“Em chẳng mập mờ với ai cả, đều là hiểu lầm thôi mà anh.” Nguyễn Miêu tiến lên một bậc thang, xem như nhận thua nói: “Giản Phồn Úc là trăng trên trời, cho dù mắt cậu ta bị mù cũng sẽ không thèm để ý đồ nhà quê như em đâu, anh cứ yên tâm. Lúc trước là em sai, em không nên đánh anh, em xin lỗi mà, anh hai đừng giận em nữa nha?"
Lỗ tai Hạ Thương Lục giật giật, biểu cảm trên mặt cũng đẹp hơn rất nhiều nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha: “Biết sai là tốt.”
“Dạ dạ dạ.” Nguyễn Miêu phụ họa: “Vậy là anh hết giận rồi đúng không ạ? Chúng ta giận dỗi cũng không ích lợi gì, lại không phải thù hận sâu đậm anh tức giận nhiều ngày như vậy em buồn lắm."
Hạ Thương Lục mím môi, nhẹ nhàng mà hừ một tiếng: “Còn không phải do mày không chịu nhận sai à."
“Anh cứ sĩ đi.” Nguyễn Miêu trêu chọc cười nói: “Đúng là nhìn không ra, trông anh lớn xác hơn em mà tưởng đâu anh mới là em trai không đó!”
Hai người bỗng nhiên trở về thân thiết giống như lúc đầu, có thể nói trong số những người thân thiết với Nguyễn Miêu ngoại trừ Phương Tri thì tâm tư của Hạ Thương Lục là dễ đoán nhất, hơn nữa Nguyễn Miêu cũng rất quý mến người anh này, nếu nhường một bước có thể dỗ được anh vui vẻ, vậy cậu nhường mấy trăm bước cũng không sao.
Nỗi u uất trong lòng cả tuần nay cuối cùng đã giải quyết, Hạ Thương Lục nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt hơn hẳn. Sáng hôm sau ánh mắt khi cậu ta nhìn Nguyễn Miêu đã trở về như lúc trước, chỉ có thói thích giữ sĩ diện vẫn y nguyên, Nguyễn Miêu cũng không thèm để ý.
Ở thế giới này cuộc sống học sinh cấp 3 của cậu dần bước vào quỹ đạo, khả năng thích ứng với môi trường sống mới của Nguyễn Miêu rất tốt, cho dù ban đầu không hoà hợp được khí hậu khắc nghiệt, cậu vẫn liều mạng cắm sâu bộ rễ vào lòng đất để bám trụ, xoay chuyển tử cục thành một mảnh đất trù phú, sau này cậu sẽ càng tốt hơn nữa.
Nếu bố mẹ và anh trai cậu ở một thế giới khác biết được chắc sẽ vui mừng lắm.
*
Hiện tại là thời gian ăn trưa, không biết từ khi nào cậu hình thành thói quen đi ăn cơm chung với Giản Phồn Úc, chờ đến lúc Nguyễn Miêu tỉnh táo lại, nhóm bọn họ đã sớm cố định bốn thành viên Nguyễn Miêu, Phương Tri, Tịch Ấu, Giản Phồn Úc.
Mỗi ngày bọn họ đều ngồi ăn chung bàn, Giản Phồn Úc lúc nào cũng đưa cho Nguyễn Miêu đủ loại đồ ngọt, mà Nguyễn Miêu thì hoàn toàn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn ấy, vì thế trông khuôn mặt cậu lại tròn thêm một vòng.
Còn Giản Phồn Úc lại rất hài lòng, hắn có loại ảo giác như đang công khai nuôi bé thỏ con.
Phương Tri âm thầm rụt rụt bả vai, theo bản năng tránh tầm mắt Giản Phồn Úc, sau đó lén lút liếc mắt nhìn Nguyễn Miêu đang vô tư gặm bánh kem không chút nghi hoặc, cậu ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó lạ lạ, bởi vì ánh mắt Giản Phồn Úc nhìn Miêu Miêu đáng sợ giống hệt một con sói.
Nhưng rõ ràng cậu ấy là vương tử của toàn trường, đáng lẽ hình tượng bình thường phải lạnh lùng cao quý lắm chứ nhỉ.
Sau khi tan học Nguyễn Miêu đột nhiên bị đau bụng, có lẽ do buổi chiều ăn quá nhiều, cậu đặt cặp sách lên bàn rồi gửi tin nhắn cho tài xế kêu ông đợi một lát, sau đó cũng không quay đầu lại mà vọt lẹ vào WC, mười mấy phút sau mới ra ngoài.
Lúc này đa số phòng học đã không còn ai, khu dạy học tối đen như mực, Nguyễn Miêu đi dọc trên hành lang dài sau lưng ớn lạnh không thôi, trong đầu nhịn không được hiện lên rất nhiều cảnh phim kinh dị, sợ giây tiếp ở trong góc tối nào đó đột nhiên có một giống loài áo trắng nhảy ra.
Cho dù đã từng chết một lần, Nguyễn Miêu vẫn không thể miễn dịch với mấy thứ này. Cậu tăng tốc rảo bước vào lớp, sau khi vội vàng đeo cặp sách lên lưng cậu tắt đèn khóa cửa đi ra khỏi phòng học một mạch chạy thẳng xuống lầu, cậu rất sợ phía sau có gì đó đuổi theo.
Nhưng dòng đời vô thường ta càng sợ cái gì càng gặp cái đó, thời điểm Nguyễn Miêu mới vừa chạy khỏi khu dạy học thì đột nhiên cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng động phía sau toà nhà, giống như có một cô gái đang sợ hãi kêu cứu nhưng lại xa xăm không rõ ràng mấy.
Các loại điện ảnh kinh dị học đường ở trong đầu Nguyễn Miêu lần nữa hiện lên, cậu nghĩ mọi thứ đều do mình tự tưởng tượng ra, chân bước nhanh muốn bỏ chạy nhưng đi chưa được bao xa lại nghe được giọng hét.
Lúc này giọng hét khá rõ, hình như quả thật có ai đó đang kêu cứu.
Do dự trong chốc lát, Nguyễn Miêu vẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua khu dạy học tối đen, thường thì vai chính tìm đường chết trong điện ảnh kinh dị sẽ lựa chọn quay đầu lại đi vào nhìn thử, còn cậu không muốn tìm đường chết đâu nhưng đã lỡ nghe thấy rồi sao mà nỡ bỏ mặc được đây.
Nguyễn Miêu rơi vào tình thế khó xử, nội tâm giãy giụa chốc lát cuối cùng vẫn không thể làm trái lương tâm, cậu lén lút quay đầu trở vào trong, lần theo tiếng kêu la đi tìm nguồn gốc phát ra âm thanh, một đường theo tới hoa viên phía sau khu dạy học.
Nhị Trung xây một cái hoa viên rất lớn, ngày thường các học sinh rất thích ở bên trong tản bộ đọc sách, cũng có các cặp đôi sẽ tới đây hẹn hò, còn Nguyễn Miêu lại rất ít qua chỗ này chơi, cậu trốn sau bồn hoa cẩn thận dịch người lên phía trước nương nhờ ánh trăng nhìn lén hiện trường, bỗng nhiên cậu nhìn thấy Tang Vi.
Tang Vi bị hai nam sinh túm tóc kéo vào trong, miệng bị bịt lại ngăn không cho âm thanh phát ra, cô hoảng sợ nước mắt rơi đầy mặt.
Thấy thế Nguyễn Miêu liền đứng đờ người, vãi chưởng trong trường học vậy mà có đứa cả gan dám nửa đêm bắt cóc con gái nhà lành?
Cậu theo bản năng móc điện thoại ra báo cảnh sát nhưng chỗ này đêm khuya tối đen, e rằng ánh sáng điện thoại sẽ khiến bọn người kia phát hiện, đừng nói là kể rõ đầu đuôi, Nguyễn Miêu còn chưa kịp alo đã bị đánh cho tan xác rồi.
Cậu lật đật gửi tin nhắn cho tài xế kêu ông gọi cảnh sát, sau đó vào trong trường tìm cậu.
Sau khi cất điện thoại, Nguyễn Miêu lại theo dõi Tang Vi, miệng cô vẫn đang bị bịt kín, hai nam sinh kia đưa lưng về phía cậu nên không thấy rõ mặt mũi, trong đó một nam sinh giơ tay lên tát xuống mặt Tang Vi, một tiếng chát vang dội trong đêm vắng.
Ngay sau đó, một nam sinh khác giơ chân đá Tang Vi một cú, gã còn định đá tiếp cái thứ hai.
Nguyễn Miêu máu nóng dồn lên não, hai thằng con trai đánh một cô gái đúng là không biết xấu hổ, cậu nhịn không nổi nữa rồi. -------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]