Mặc dù giá cả hơi chát nhưng rất xứng với giá tiền nguyên liệu vô cùng tươi ngon, ngay cả bụng yếu như Nguyễn Miêu cũng không cầm lòng được gấp đũa liên tục, trong lúc ăn cậu còn bị sặc mù tạt thốn tận não.
Ăn xong Nguyễn Miêu cười tủm tỉm đến quầy tính tiền nhưng thu ngân lại nói bàn của cậu đã thanh toán rồi. Nguyễn Miêu hoang mang quay đầu nhìn Giản Phồn Úc, Giản Phồn Úc lại rất bình tĩnh trả lời: "Tôi có thẻ hội viên của quán nên đã trả rồi.”
Nguyễn Miêu thẹn thùng nói: “Nhưng mà, là tôi mời cậu đáng lẽ nên trả tiền mới phải.”
Suýt nữa Nguyễn Miêu quên mất, trong truyện Giản Phồn Úc vốn là người dịu dàng săn sóc, dù hiện tại sống lại nhưng có lẽ bản tính đã khắc sâu trong xương máu hắn không hề thay đổi.
“Trà sữa sao mà bằng tiền cậu bỏ ra khao chầu này được?” Nhớ tới vừa rồi bản thân tiếc rẻ hai ly trà sữa trong lòng Nguyễn Miêu hổ thẹn không thôi, cậu cảm thấy nhân phẩm của mình đúng là thấp kém.
Giản Phồn Úc không để bụng, hắn rút sấp tờ rơi trong tay Nguyễn Miêu xem lại lần nữa: “Muốn tìm tiếp không?”
“Muốn.” Nguyễn Miêu phục hồi tinh thần, vội gật đầu:“Nhưng mà cậu không cần phải đi tìm cùng tôi nữa đâu, như vậy phiền cậu lắm.”
Giản Phồn Úc lại không chịu trả tờ rơi: "Hôm nay tôi cũng không bận gì, đi thôi."
Vì thế, hai con người vốn dĩ không thân không thiết lại ăn trưa với nhau, còn chạy đi tìm các trung tâm suốt cả buổi chiều. Nguyễn Miêu không hiểu Giản Phồn Úc có ý định gì nhưng cậu cảm nhận được đối phương không có ác ý.
Nghĩ lại cũng thật thần kì, mới hôm qua bọn họ vẫn chỉ là bạn cùng khối chẳng nói được mấy câu mà nay đã trở thành đôi bạn thân thiết không có khoảng cách. Nguyễn Miêu lặng lẽ nghiêng đầu ngắm trộm Giản Phồn Úc đang đi đằng sau, thật ra Giản Phồn Úc rất có lòng, dọc đường lâu lâu còn cho một vài đề nghị như trung tâm này giá cả không tồi, thầy kia rất nổi tiếng linh tinh.
“Hay là chọn trung tâm này đi?” Nguyễn Miêu rối rắm: “Nhưng hơi đắc nhỉ, 200 tệ một tiếng, tớ học bổ túc ba môn vậy tính ra một tháng trả tận 6000……”
Với 1 triệu tiền tiêu vặt hàng tháng, mới tính mỗi tiền ăn đã thấy tiêu tốn hơn phân nửa số tiền, cứ cho là cậu không mua quần áo không mua bất cứ thứ gì đi nhưng sợ là vẫn sẽ không đủ đóng tiền học mỗi tháng cho trung tâm.
Giản Phồn Úc cũng không lên tiếng quấy nhiễu cậu đưa ra quyết định, hắn chỉ ngồi bên cạnh chống cằm quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, bên tai câu được câu không nghe thầy phụ đạo luyên thuyên về ưu điểm trung tâm, đến khi ngắm chán chê rồi hắn lại quay đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang chau mày đắn đo của cậu thiếu niên, trong lòng suy nghĩ loạn xạ cả lên.
Da mặt mịn ghê lại còn trắng, dễ thương hơn bộ dạng gầy nhom trước kia nhiều, cắt đầu đinh cũng đáng yêu nữa, lúc cười rộ lên trông lại càng đáng yêu. Nếu mình thử véo chiếc má núng nính đỏ hây hây kia một cái không biết sẽ có cảm giác thế nào nhỉ.
Hồi bé Giản Phồn Úc rất thích các bé động vật vô hại đáng yêu mềm mại như bông, còn từng nuôi khá nhiều nhưng cuối cùng lại không có bé nào sống thọ. Ngày trước hắn cảm thấy chúng vô cùng đáng yêu, hiện tại vẫn không hề khác khi xưa.
Bởi vì chúng rất dễ khống chế.
Khoé môi hắn chậm rãi gợi lên, không biết nghĩ tới cái gì.
Bên kia Nguyễn Miêu cuối cùng đã hạ quyết tâm, nếu cậu định sống tốt ở thế giới này vậy chỉ còn cách đầu tư vào việc học, trả một cái giá xứng đáng cho tương lai, thà chi tiền mời thầy giỏi về dạy hơn là tiết kiệm rồi chất lượng chẳng ra làm sao.
Vì thế, sau khi trả giá giằng co với thầy nửa buổi cậu đã thành công giảm đi mấy số lẻ. Sau này mỗi khi đến thứ bảy chủ nhật cậu sẽ tới đây học phụ đạo, thời gian tùy cậu quyết định, quà tặng kèm chính là số WeChat của các thầy cô.
Rời khỏi trung tâm Nguyễn Miêu khẽ thở phào, may mà tháng sau mới đóng tiền không thôi không đủ tiền đưa cho người ta mất
“Xong hết rồi hả?” Giản Phồn Úc hỏi cậu.
"Xong hết rồi.” Nguyễn Miêu cười tủm tỉm nói: “Có thầy phụ đạo cho rồi, nhanh thôi thành tích của tôi sẽ được nâng cao ơi là cao!”
Giản Phồn Úc im lặng một lúc lâu, suy nghĩ trong chốc lát lại hỏi: “Sao cậu lại muốn nâng cao thành tích?”
“Hửm?” Cất gọn sấp tờ rơi đột nhiên Nguyễn Miêu nghe thấy Giản Phồn Úc hỏi, cậu theo bản năng trả lời: “Thì tại vì tôi muốn nhanh được tự lực cánh sinh á! Muốn kiếm nhiều tiền học thức của cậu phải cao đúng chứ, đậu đại học cũng vậy.”
Giản Phồn Úc hơi khó hiểu hỏi: “Lí do gì khiến cậu nghĩ, học giỏi nhất định sẽ có công việc lương cao thế?”
Nguyễn Miêu sửng sốt: “Này không phải thường thức hả?”
“Thế cậu biết mỗi năm có bao nhiêu du học sinh giỏi giang về nước không? Biết lương một năm của bọn họ là bao nhiêu không? Biết bao nhiêu người thông thạo lĩnh vực họ đang theo học không? Một người không có sở trường hay thiên phú như cậu sao mà đọ lại họ đây?” Giản Phồn Úc nhẹ giọng chậm rãi hỏi.
Bị hắn hỏi liên tục tâm trí Nguyễn Miêu lúc này vô cùng rối bời, thật lâu mới ngập ngừng lên tiếng: “Nhưng mà tôi…… vốn dĩ cũng đâu có định trở thành người tài giỏi, tôi cố gắng như vậy, chính là hy vọng cuộc sống sau này thuận lợi hơn một chút. Biết là học giỏi không nhất định sẽ có việc làm, nhưng tôi không thử một lần thì phải làm gì bây giờ? Tôi không giống cậu, tôi không có gia đình hậu thuẫn, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với mọi vấp ngã nên tôi chỉ tranh thủ tự đào một con đường dễ đi nhất cho mình thôi mà. Học cao hiểu rộng, thành tích tốt, tìm được việc lương cao, mấy thứ này không phải là mục tiêu lớn nhất cả đời mà người bình thường theo đuổi hả?”
Giản Phồn Úc nhìn Nguyễn Miêu thật sâu, Nguyễn Miêu phiên bản này hắn chưa từng tiếp xúc qua. Thời điểm bọc bạch những lời này cậu vô cùng kiên định, trong mắt lập loè ánh sáng, biết rõ bản thân là một người bình thường không có tài năng, cho dù được nhà họ Hạ chăm sóc cậu cũng rất tỉnh táo hiểu rõ đống gia sản ấy không thuộc về mình nhưng cậu lại không hề cảm thấy đố kị.
Trên thực tế suy nghĩ của Nguyễn Miêu cũng khá hợp lí, đa số những người chứng minh bản thân “Không bình thường” vì bọn họ không cam lòng sống khốn khổ cả đời mới liều mạng như vậy, chỉ là trong đó rất nhiều người đến giây phút cuối đời cũng không muốn thừa nhận bản thân bình thường, dường như sự bình thường ấy chính là cái tội mà ai cũng muốn vứt bỏ nó.
Chỉ là Nguyễn Miêu thuộc về số ít người tỉnh táo, biết cả đời này có lẽ không thể sánh vai với những đứa con của trời cậu lại không cảm thấy nhụt chí, điều xa xỉ nhất đời chính là có thể tự mình hiểu lấy mình, càng đáng quý nữa là không bị đống xiềng xích trói buộc mãi trong vũng lầy thối nát lãng phí thanh xuân, dù là con đường bình thường cậu cũng muốn đánh đổi cầu một đời an nhàn.
Một thiếu niên 17 tuổi tại sao lại có thể suy nghĩ thấu đáo đến vậy?
Giản Phồn Úc không hiểu, rất nhiều đạo lý hắn sống hơn ba mươi năm mới hiểu được nhưng tại sao Nguyễn Miêu có thể thông suốt như thế?
“Cậu mệt hả?” Thấy hắn thật lâu không nói lời nào, cho rằng lời mình nói vừa rồi quá cuồng vọng cậu lại bổ sung hai câu: “Thật ra cậu nói đúng mà, ngoài kia cạnh tranh rất gây gắt, bé cá mặn như tôi bơi vào đương nhiên sẽ bị bọt sóng đánh bay rồi. Nhưng mà ai chẳng có ước mơ, lỡ thực hiện thì sao? Với lại hồi xưa tôi học hơi bị giỏi đó, bản lĩnh cỡ này tương lai tìm được việc nuôi bản thân và……và mẹ không khó.”
Ngay tại giây phút này Giản Phồn Úc bỗng nhiên cảm thấy, bản thân kiếp trước thiển cận và ngu muội biết bao khi để bị nhốt trong chiếc lồng mang tên "Tình Yêu". Một người phải yếu đuối đến độ nào mới cho rằng trên đời chỉ có tình yêu mới là điều đẹp đẽ, sống vì vui buồn của một người rồi cuối cùng tuyệt vọng mà tự sát?
Hắn chắc chắn, nếu người rơi vào tình cảnh ấy là Nguyễn Miêu câu chuyện sẽ đi đến một kết cục khác.
“Cậu nói đúng.” Giản Phồn Úc nhẹ giọng nói:“Làm người phải có ước mơ.”
Nguyễn Miêu lùn hơn Giản Phồn Úc nên khi nói chuyện cậu phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ mặt hắn.
Dưới ánh đèn đường tối tăm, không gian ban đêm lạnh lẽo, dù không nhìn rõ lắm nhưng cậu vẫn loáng thoáng thấy được ánh nước trong mắt Giản Phồn Úc.
Chắc cậu ấy…… yêu Nhan Dương nhiều lắm.
Nguyễn Miêu thầm cảm thán, cái mũi bắt đầu sụt sịt, lúc đọc truyện cậu lấy tư cách độc giả thương sót Giản Phồn Úc, hiện tại dùng thân phận người trong cuộc đối diện với hắn, cậu lại càng đau lòng.
Sỡ dĩ Giản Phồn Úc kiên định đẩy Nhan Dương ra như vậy có lẽ trái tim đã sớm chết lặng rồi nhỉ? Không biết mình có thể làm gì an ủi cậu ấy không ta?
Nguyễn Miêu do dự trong chốc lát sau đó tiến lên một bước cẩn thận nhỏ giọng hỏi hắn: "Cậu có muốn một cái ôm không?”
Giản Phồn Úc hơi cúi đầu nhìn Nguyễn Miêu, từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy hắn thấy được rất nhiều nỗi niềm, lo lắng, khổ sở, không đành lòng, cùng với một chút…… thương cảm.
Từ thương cảm này tuy nghe rất khó chịu nhưng Giản Phồn Úc lại không tức giận, đang lúc tuyệt vọng nhất cho dù là thương hại cũng đủ để trở thành ngọn lửa ấm áp thắp sáng trong đêm lạnh.
Hắn mở hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn Miêu vào lòng.
Giản Phồn Úc không phải kiểu người sẽ thể hiện sự yếu đuối cho người khác thấy, có lẽ hiện tại hắn quá mệt mỏi vì phải giãy giụa hơn hai mươi năm, Nhan Dương lại chưa bao giờ cho hắn một cái ôm như vậy.
Ấm áp thật đấy.
Nguyễn Miêu giống như bếp lò mini, cậu mặc một cái áo khoác măng tô lông xù xù, tròn vo mềm như bông, nhiệt độ cơ thể còn cao hơn người bình thường một ít, vừa lúc hoà quyện với Giản Phồn Úc thân nhiệt thấp.
Hai người yên tĩnh ôm nhau dưới đèn đường, một cái ôm trong sáng không hề có chút tình cảm ám muội nào, bọn họ thậm chí còn không xem như bạn bè nhưng giờ khắc này bọn họ đều cảm thấy cứ như vậy cũng tốt.
Mặc kệ đối phương đều biết bí mật của mình, cũng không ai vạch trần ai mà ngược lại khỏi phải lúc nào cũng căng dây thần kinh lên đề phòng nhau.
Giản Phồn Úc ôm một lát rồi buông Nguyễn Miêu ra, chớp mắt đã khôi phục lại hình tượng cậu ấm cao quý lạnh lùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hắn nhìn Nguyễn Miêu bỗng nhiên hơi mỉm cười nói: “Nếu mập lên chút nữa chắc ôm sẽ càng thích hơn.”
Nguyễn Miêu đỏ mặt không phục nói: “Cũng có phải cho mỗi mình cậu ôm đâu, sao mà hay đòi hỏi quá à.”
Đúng lúc này một giọng hét vang lên mang theo nỗi khiếp sợ to lớn.
“Hai người đang làm gì đó!?”
Nguyễn Miêu quay đầu thì thấy là Hạ Thương Lục, cậu ta mặc đồ phong cách cao bồi rách te tua anh mắt không thể tin được nhìn hai người bọn họ, sau đó lập tức chạy bung khói đến mắng: "Mày không yên phận được chút hả!?”
“Nãy giờ em có quậy gì đâu anh?” Nguyễn Miêu giải thích: “Bạn Giản không khoẻ nên em chỉ cho người ta mượn một cái ôm thôi mà."
“Một cái ôm thôi mà?” Hạ Thương Lục hận không thể nhai sống cậu nói: “Bộ mày là gấu trúc hả ôm một cái là chữa khỏi bệnh!? Con nhà lành ai lại ôm người khác bừa bãi như vậy!? Với lại nó kêu mượn thì mày tự tiện cho mượn thiệt luôn?”
Nguyễn Miêu không biết sao cậu ta lại giận: “Em cũng có gây chuyện làm mất mặt anh đâu, sao anh cứ như thế ấy nhờ?”
“Mày!” Hạ Thương Lục nghẹn họng, cậu ta kéo Nguyễn Miêu sang một bên rồi trưng vẻ mặt lạnh lùng với Giản Phồn Úc: “Em nhà tôi không hiểu chuyện, xin lỗi cậu."
“Không có gì.” Giản Phồn Úc ngắn gọn súc tích nói: “Chuyện khi đó tôi cũng không để bụng.”
Hạ Thương Lục đối xử với Giản Phồn Úc khá khánh sáo, còn Nguyễn Miêu thì bị cậu ta túm chặt ống tay áo kéo mạnh đi nên Nguyễn Miêu chỉ kịp quay đầu phất tay tạm biệt Giản Phồn Úc.
Giản Phồn Úc một mình đứng dưới cột đèn đường, Nguyễn Miêu đã đi xa nên không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn. ************
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]