Chương trước
Chương sau
Edit: Nguyệt Trường Ly

Tùy tiện có lệ nói với Trần Thụy Ngọc mấy câu, chủ nhân của dãy số xa lạ kia - Lâm Khí Chi nói với người đàn ông trung niên đứng bên cạnh: "Giờ thì yên tâm? Bọn họ thật sự một lòng nhào vào trên người Tưởng Ứng Thần, tình tình yêu yêu, xuỳ. Người trẻ tuổi không làm được việc, tôi đã sớm nói qua."

"Vẫn nên giải quyết sớm một chút, nếu không hậu hoạn vô cùng."

Lâm Khí Chi cười cười: "Yên tâm, hai người kia có quá nhiều điểm yếu, rất dễ giải quyết. Mẹ và em gái của Trình Dương, đều là mồi có sẵn. Chỉ cần diệt trừ Trình Dương, Chu Khuyết Đình sẽ tự sụp đổ. Tuy hắn là người nhà họ Chu, nhưng sớm đã ra rìa, vị phu nhân đang nắm quyền kia cũng không phải kẻ dễ đối phó."

Người đàn ông gật gật đầu: "Cần phải xử lý thoả đáng chút, một khi liên lụy tìm ra được cái gì, sẽ là chuyện lớn đến nỗi trời muốn sập đấy."

"Tôi biết." Phí bịt miệng, vé máy bay ra nước ngoài, sát thủ nước ngoài, đều đã chuẩn bị xong. Người trẻ tuổi đấu đá lung tung, mới nhìn thấy một góc của cả núi băng, lại cho rằng chính mình có thể chủ trì được chính nghĩa, lại không biết rằng, người đã rơi vào vũng bùn rồi, là sẽ chẳng bao giờ có thể an toàn rút lui.

Lâm Khí Chi cầm di động trả lời Trần Thụy Ngọc.

『 Đã thành cái dạng này, tôi lại giúp cậu một lần, làm cho bọn họ cắt đứt thật sạch sẽ. 』

Âm dương cách biệt, còn không phải là sạch sành sanh hay sao?

"Anh Dương, sáng nay anh nói chuyện gì với Tưởng Ứng Thần thế?" Đường Mẫn sùn sụt hút mì gói, tò mò hỏi.

Biểu càm trên mặt cũng chưa thay đổi dù chỉ một chút, Trình Dương nhìn máy tính trước mặt, thuận miệng đáp: "Bây giờ cậu mới là nhân viên ngoài biên chế thôi, chuyện không nên nghe cũng đừng nghe."

Đường Mẫn nói: "Mấy ngày nay tôi vẫn luôn cẩn trọng sắm vai cậu út, không có công lao cũng có khổ lao......"

Trình Dương hỏi: "Muốn ăn kẹo que sao?"

"......" Đường Mẫn kháng nghị, "Đừng coi tôi là trẻ con chứ!"

Trình Dương viết bản thảo, suy nghĩ bay tán loạn, nhất thời không rảnh phản ứng Đường Mẫn, Đường Mẫn thầm thì lải nhải nửa buổi, lại không được đáp lại, đẩy bát mì gói ra, giận dỗi muốn đi.

Đúng lúc này, Chu Khuyết Đình gọi video call, Trình Dương nhận điện thoại, sau đó, một cái đầu nhanh chóng ghé sát đến bên cạnh cậu: "Có phải đã điều tra được cái gì rồi hay không? Tôi cũng muốn nghe!"

Chu Khuyết Đình điều chỉnh lại cameras, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai khuôn mặt ở đối diện, mặt Trình Dương xầm xì, duỗi dài tay, có ý muốn đẩy Đường Mẫn với vẻ mặt đầy lòng hiếu học ra.

Chu Khuyết Đình: "......"

Trình Dương: "......"

Sắc mặt của Chu Khuyết Đình hơi khựng lại, Trình Dương híp híp mắt, thấp giọng nói: "Đừng lộn xộn."

Đường Mẫn rụt cổ lại, hậm hực cúi thấp người xuống, co rụt người ở bên cạnh màn hình.

Trình Dương nói: "Xem vẻ mặt của anh, như là có tiến triển."

Chu Khuyết Đình gật gật đầu, nói: "Cậu nghĩ không sai, các phụ huynh ở trường học của Thường Thường không chịu nói sự thật. Nhưng bọn họ lúc trước giữ kín như bưng như vậy, cũng không phải để bảo vệ con nhà mình, cũng không phải vì nhận tiền của Lâm Khí Chi, mà ngược lại, là vì một lý do mà chúng ta đều chưa từng nghĩ đến, bọn họ muốn bảo vệ Thường Thường."

Trình Dương dừng lại.

Chu Khuyết Đình lại nói: "Là cha mẹ của Thường Thường, đi cầu xin từng nhà từng nhà một, xin bọn họ không cần lộ ra tình hình thực tế khi cảnh sát đến hỏi."

Dưới tình huống sẽ không gây hại cho con nhà mình, người làm cha mẹ lại đều có thể lý giải một lòng yêu con gái của đối phương, nhưng hiện giờ, sau khi báo cho bọn họ biết rằng con của họ có khả năng phải chịu trách nhiệm với một vụ án giết người, cho dù có giả vờ hay hứa hẹn thật, thì chẳng qua cũng chỉ là lời nói suông.

Sở dĩ, là dạng tình hình thực tế gì mà có thể làm cho một đôi cha mẹ không thèm để ý chân tướng tử vong của con gái mình? Cứ việc Trình Dương đã sớm có phỏng đoán, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng bực bội, trong ngực chất đầy lệ khí: "Trên báo cáo khám nghiệm tử thi của Thường Thường, có...... hay không?"

Cậu ngập ngừng, Chu Khuyết Đình cũng hiểu được ý của cậu, im lặng một lát, nói: "Có, màng xử nữ được xác định là đã sớm bị phá. Khi cảnh sát dò hỏi, phụ huynh đều nói là do Thường Thường không cẩn thận bị thương khi vận động, nhưng trong đám trẻ tham dự thí nghiệm, thật ra là có người nhìn thấy Thường Thường bị người lạ đưa đi."

Vẻ mặt Trình Dương bình tĩnh, nói: "Tức là khẩu cung của các phụ huynh đều nhất trí, cảnh sát không có khả năng chỉ nghe lời nói một bên của bọn họ."

"Cảnh sát bên ngoài dùng tự sát để kết án, thật ra là đã nắm giữ được manh mối về nghi phạm, đoạn thời gian trước đã bắt được nghi phạm về quy án."

Trình Dương như suy tư gì: "Bắt ai?"

"Trưởng nhóm của một nhóm chat giao dịch t.i.ề.n s.ắ.c."

"Nhóm chat giao dịch t.i.ề.n s.ắ.c?"

"Trưởng nhóm nhận tội một cách rất thẳng thắn, hắn ta thừa nhận mình thông qua phương thức cho vay để dụ dỗ người bị hại tiêu phí lên đến con số kếch xù, sau khi người bị hại không thể gánh vác được số nợ kếch xù với lãi nặng, thì hắn ta sẽ bức bách người bị hại tiến hành hoạt động mại dâm. Cảnh sát đã xác nhận lại tình huống với các cô gái bị hại khác, các cô bé ấy được bảo vệ rất khá, tôi cũng không lại đi làm phiền các cô ấy." Chu Khuyết Đình nói, "Chỉ là cha mẹ Thường Thường không thể tiếp thu được chuyện này, bọn họ nói con gái mình từ nhỏ đã ngoan ngoãn, tiền tiêu vặt cũng rất đầy đủ, sao có thể tham gia loại giao dịch kia đâu?"

Trình Dương: "Thế nhưng --"

"-- thế nhưng," Chu Khuyết Đình nói tiếp, "Cảnh sát lại phát hiện rất nhiều trang sức, đồ trang điểm đắt tiền trong di vật của Thường Thường, những thứ đó đúng là thật sự vượt qua khả năng tiêu phí của cô bé."

Trình Dương trào phúng cười một tiếng, bình tĩnh một lát, hỏi: "Giấy tờ tiêu phí của những thứ đó đâu?"

Rầm --

Chu Khuyết Đình rút ra một chồng giấy: "Thường Thường còn chưa thành niên, cô bé dùng thẻ của tên trưởng nhóm kia, tôi đi tra một ít hoá đơn, có của trung tâm thương mại, sau đó xem camera, so sánh từng cái một, xác thật đều có thể tìm được hình ảnh của Thường Thường."

"Nói vậy, tuy gọi là mại dâm -- nhưng trên thực tế là cưỡng hiếp, nghi phạm nghi ngờ thiệp án, không có ngài Lâm nào kia." Phát sinh quan hệ với vị thành niên chưa đủ 14 tuổi, cho dù vị thành niên kia có đồng ý, vẫn là phạm tội cưỡng hiếp.

"Đúng vậy."

"Tôi không tin."

"Tôi cũng không tin." Chu Khuyết Đình nói, "Cho nên, tôi lại âm thầm tìm kiếm, hỏi thăm cấp dưới ngày xưa, khách hàng đã từng hợp tác của Lâm Khí Chi, từ trong miệng của những người này, tôi không phát hiện ra Lâm Khí Chi có bất cứ sở thích tình dục bất lương gì, lão ta thậm chí còn sinh hoạt như một nhà sư đang khổ tu, suối nước nóng, sauna, hội quán, ktv, có những nơi có chút hạng mục giải trí, lão ta hầu như không hề đặt chân đến."

"Lão ta ngược lại lại giữ mình trong sạch."

"Ừm, người từng tiếp xúc qua với lão ta đều biết, lão ta chỉ có chút tật xấu thích ăn là không sửa được."

Trình Dương nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt kia, Lâm Khí Chi biểu hiện như một người rất sành ăn, trí nhớ của cậu vẫn luôn rất tốt, lại nghĩ đến, trước kia Chu Khuyết Đình từng nói qua: "Tỷ lệ học sinh tự sát ở những trường học mà Lâm Khí Chi giúp đỡ vẫn luôn cao hơn những trường khác một ít."

"Sau đó, tôi sắp xếp, tra xét từng học sinh ' tự sát ' một, phát hiện ra rằng, phần lớn trong đó đều là thiếu nữ bất lương có tình tiết yêu sớm."

"......"

Cổ họng Trình Dương nghẹn lại, cậu nghe hiểu hàm ý trong lời nói của Chu Khuyết Đình.

Chu Khuyết Đình hơi ngừng lại, rồi mới tiếp tục nói: "Có chút người gọi là thiếu nữ bất lương, nên cho dù phát hiện ra đã từng có hành vi tình dục, thì cũng không có người để ý, ngay cả cha mẹ bọn họ đều cảm thấy rất bình thường."

Hô hấp nặng nề thông qua sóng điện từ truyền vào tai của cả hai, trong lúc nhất thời, hai người cũng không biết nên nói cái gì.

Đường Mẫn nhìn Trình Dương một cách cẩn thận, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cậu.

Sau một lúc lâu, Trình Dương mới nói: "Cái tên trưởng nhóm kia tuyệt đối là người chịu tội thay, Lâm Khí Chi chắc chắn đã lợi dụng những cô bé kia làm những chuyện càng ác liệt hơn."

Cậu lập tức nghĩ tới "Đế quốc kinh doanh" khổng lồ của Lâm Khí Chi, trong đầu sinh ra càng nhiều phỏng đoán đáng sợ, hơi lạnh toát lên trong lòng, sau đó, một cơn tức từ trào ra từ trong lồng ngực.

Chu Khuyết Đình nhìn vẻ mặt của cậu, trầm giọng nói: "Trình Dương, cậu bình tĩnh một chút, tuy rằng tôi rất cẩn thận, không để Lâm Khí Chi phát hiện ra, nhưng tôi sợ là lão ta sẽ muốn diệt cỏ diệt tận gốc, không lưu lại hậu hoạn."

Trình Dương bình tĩnh nói: "Anh yên tâm, tôi không phải người dễ xúc động."

Thấy Chu Khuyết Đình cau mày, muốn nói lại thôi, Trình Dương thậm chí cười cười, nói: "Anh đã quên rồi sao, cho dù có bị Tưởng Ứng Thần nhốt lại, tôi cũng chưa dám chạy trốn, sợ chọc anh ta chó cùng rứt giậu, chính mình sẽ bị thương. Tôi chính là một kẻ tuân theo tư tưởng ích kỷ, mục đích tôi tham gia điều tra Lâm Khí Chi vốn dĩ chính là vì trả thù mà thôi, không phải vì mở rộng chính nghĩa."

Trình Dương nói một đoạn lời nói dài ơi là dài, đừng nói là Chu Khuyết Đình, ngay cả Đường Mẫn đều bắt đầu lo lắng, có câu nói nói rất đúng, giải thích chính là che giấu, sao mà anh Dương càng là nói chính mình sẽ không xúc động, thì cậu ta lại càng là cảm thấy anh Dương sẽ xúc động vậy chứ?

Mấy ngày đi theo bên cạnh Trình Dương này, ngẫm lại lúc trước khi chung sống với Trần Thụy Ngọc, cậu ta dần dần lĩnh ngộ được một đạo lý được học từ nhỏ, nhưng lớn lên rồi lại thường thường quên mất.

- - không cần nghe một người nói như thế nào, phải xem một người làm như thế nào.

Có người miệng thì đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng trong bụng thì toàn *nam xướng nữ trộm.

*nam xướng nữ trộm: ngoại tình

Đôi khi, có một bộ phận người, ngoài lạnh trong nóng, bình thường thích treo cái gì mà ích kỷ, lợi kỷ, liên quan gì đến tôi, tôi chỉ cần tiền ở ngoài miệng, nhưng khi thật gặp phải chuyện gì, những người đó lại đáng tin hơn bất cứ kẻ nào.

Đạo lý đã có thì ai cũng hiểu, nhưng thường thường, khi đến lượt chính mình, nghe người khác nói mấy câu nói đường hoàng đã thấy cảm động cực kỳ, đến nỗi, sau khi mắc mưu ăn mệt rồi, mới hậu tri hậu giác tỉnh ngộ.

Đường Mẫn cân nhắc nhân sinh triết lý xong, lấy lại tinh thần, Trình Dương đã kết thúc cuộc gọi video với Chu Khuyết Đình rồi, sau đó, cứ như người không có việc gì, tiếp tục chuẩn bị bản thảo cho talk show tới.

Hẳn là cậu út đã thuyết phục được anh ấy rồi, quả nhiên, muốn đối phó với loại người như Lâm Khí Chi, vẫn cần ổn thỏa một chút, sau khi tìm được chứng cứ hữu lực rồi, mới dùng một kích cho lão ta trí mạng mới thoả đáng.

Cậu ta đang nghĩ như vậy thì nhận được điện thoại của Chu Khuyết Đình, Chu Khuyết Đình dặn cậu ta để ý Trình Dương cho kỹ

Cậu ta thề son thề sắt, bảo đảm: "Tuyệt đối không để anh Dương làm bậy!"

Từ đó về sau cậu ta bắt đầu mỗi ngày đều nhìn chằm chằm anh Dương cậu ta, nhìn chằm chằm như thể nhìn ra được đóa hoa vậy, cũng không thấy anh Dương cậu ta có động tĩnh gì.

Ngược lại, còn thật sự dựa theo kế hoạch ban đầu, lại đăng một cái video diss Tưởng Ứng Thần.

Đường Mẫn thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết tại sao, thấy anh Dương bình bình tĩnh tĩnh như vậy, tâm tình của cậu ta lại càng ngày càng thấp thỏm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.