Edit: Nguyệt Trường Ly
Trình Dương nghiêm túc trả lời để đối phó với Tưởng Ứng Thần vài câu, đợi đến khi anh ta không còn nhắn lại nữa thì mới tắt điện thoại đi, nằm trên sô pha đắp thảm lông rồi ngủ một giấc.
Không có ai gọi, cậu ngủ một giấc đến trời u đất ám, tận lúc hoàng hôn mới từ từ tỉnh dậy, mặt trời đã lặn xuống phía dưới đường chân trời, ánh sáng trong nhà tối tăm, ngoài cửa sổ chỉ còn tiếng người thưa thớt, một tấc vuông nơi cậu đang ở dường như đã bị thời gian vứt bỏ.
Một loại cảm giác cô độc tịch liêu khủng khiếp không thể tránh khỏi nảy lên từ trong lòng của Trình Dương.
Cậu ngẩn ra một lúc lâu, sau đó, chậm rãi đứng dậy, dùng mu bàn tay xoa xoa vệt ướt át xuất hiện nơi khóe mắt vì mới vừa tỉnh ngủ.
Mở máy lên, một cái lại một cái tin nhắn trên WeChat nhảy ra.
Còn chưa kịp nhìn kỹ, thì cùng lúc đó, cửa nhà cũng mở ra, một bàn tay duỗi đến cạnh cửa, đèn bật, ánh đèn màu trắng sữa chiếu xuống làm cả phòng khách sáng lên, người đàn ông bước vào, cúi người đổi giày, trên tay xách theo trái cây tươi và đồ ăn vặt có bao bì màu sắc rực rỡ. Trong tiếng vang loạt xoạt của bao nilon, căn phòng vốn đang trống rỗng nháy mắt trở nên có hơi ấm của con người.
Trình Dương chớp chớp mắt, nhất thời không thích ứng được loại ấm áp thuộc về nhân gian này.
Chu Khuyết Đình đổi giày thay dép xong, xách đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-the-than-sau-moi-ngay-deu-o-tu-la-trang/2937802/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.