Ngoài miệng thì kêu ghê tởm, nhưng thân thể Tưởng tổng lại rất thành thật, hơn nửa tháng sau đó, anh ta không cho phép Trình Dương ra khỏi cửa, thậm chí không cho Trình Dương gọi điện với người bên ngoài, chỉ sợ ngày nào đó người của mình bị bắt đi mất.
Trình Dương trầm ngâm, như này không phải là đang nhốt cậu lại sao…… phải thêm tiền.
Tưởng Ứng Thần sảng khoái chuyển cho cậu mười vạn.
Được thôi được thôi, ngài là kim chủ, ngài kêu làm cái gì thì tôi làm cái đấy.
Tinh thần Trình Dương thanh thản ổn định, bắt đầu công việc làm chim hoàng yến, là một người luôn yêu nghề kính nghiệp, chuyện này cậu lành nghề.
Tâm tình của Tưởng Ứng Thần rất phức tạp, không biết mình có nên vui sướng hay không nữa. tuy rằng năng lực của đồng tiền rất tốt, rất mạnh, rất dễ dùng, nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.
Chẳng lẽ giữa anh ta với Trình Dương cũng chỉ có thể là quan hệ tiền tài thuần khiết như thế này hay sao?
Sẽ không thật sự có người thích tiền hơn cả thích anh ta đó chứ?
Nhìn ngắm gương mặt đẹp trai anh tuấn cùng dáng người cao lớn trong gương, Tưởng tổng nghĩ thầm, không thể nào.
Trong lòng Tưởng Ứng Thần đang thấy khá hụt hẫng, may mà, chưa được mấy ngày, lại có kẻ chủ động đưa tới cửa làm vật tham chiếu, vì thế anh ta phát hiện, đãi ngộ của chính mình vẫn chưa phải là kém nhất, trong nháy mắt ấy, tâm lý anh ta được cân bằng.
Kẻ đó, đúng là Thẩm Viêm.
Thẩm Viêm không cam tâm, Trình Dương yêu hắn ta như vậy, sao có thể chỉ qua mấy tháng ngắn ngủn đã thay lòng đổi dạ được chứ? Chắc chắn là đã học phải cái xấu, học được cách lợi dụng người khác để làm hắn tức giận, làm hắn khẩn trương, thấp thỏm, lo được lo mất, làm hắn trở nên càng yêu cậu hơn.
Thật là một vật nhỏ phiền phức lại mê người.
Lần này, hắn đến tìm Tưởng Ứng Thần để nói chuyện cho rõ ràng, để tên kia có thể hiểu rõ địa vị chân chính của bản thân.
Chọn đúng khoảng thời gian Tưởng Ứng Thần có ở nhà, Thẩm Viêm 'loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng', đập phá cửa, muốn giáp mặt tranh luận với anh ta một lần.
Hắn cũng chỉ là ỷ vào diện tích biệt thự tư nhân của Tưởng Ứng Thần rất rộng, hoàn cảnh lại thanh nhã u tĩnh, ngày bình thường không ai đến thăm, mới dám kiêu ngạo như vậy.
Tưởng Ứng Thần đang tập trung họp hội nghị online, đột nhiên nghe được tiếng vang rung trời. Đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, anh ta nhìn thấy ông quản gia đang chống gậy, run rẩy đi tới chỗ cửa ra vào, nhìn vào máy theo dõi.
“Thẩm tiên sinh, là cậu à.” Ông quản gia nói, “Có chuyện gì sao?” Người tới không có ý tốt, ông cũng sẽ không dễ dàng mở cửa.
Gương mặt cau có chua chát của Thẩm Viêm phóng đại trên màn hình: “Gọi Tưởng Ứng Thần ra đây!!”
Tưởng Ứng Thần khoanh tay, đứng dựa vào tường, ra hiệu cho cái người vì nghe thấy tiếng nên đi ra kia, Trình Dương, dừng bước lại.
Vẻ mặt của ông quản gia cực kỳ tự nhiên, trợn mắt nói dối: “Cậu chủ không có ở nhà, nếu ngài có việc gì gấp, cứ nói đi, tôi sẽ truyền đạt lại giúp ngài.”
“Tận mắt tôi nhìn thấy xe của cậu ta chạy vào trong, m* n*, ông nghĩ tôi là 250 (đồ ngốc) sao.” Thẩm Viêm như là biết được Tưởng Ứng Thần đang nghe, đề cao âm lượng, “Cháu trai, cậu có bản lĩnh cạy góc tường của người khác, lại không có bản lĩnh mở cửa ra à?! Cái đồ chỉ biết trốn trong phòng, không dám lộ mặt, không đáng mặt đàn ông!”
Hắn ta thì tức muốn hộc máu, còn tâm tình của Tưởng Ứng Thần lại trở nên rất tốt, hóa ra người bị cạy góc tường không chỉ có mình anh ta…… Không đúng, có chỗ nào cứ quái quái.
Vừa nhớ tới tên đàn ông trà xanh nào đó, là Tưởng Ứng Thần lại thấy tức mình đến mức quay ra trừng mắt lườm Trình Dương một cái, Trình Dương bày ra vẻ mặt vô tội, nhẹ giọng nói: “Tôi đi đuổi cổ hắn.”
“Không cần.” Tưởng Ứng Thần không muốn cho Trình Dương tiếp xúc với mấy tên đàn ông này dù chỉ một chút, chính anh ta đi tới cửa, ra hiệu bảo ông quản gia đứng tránh sang một bên, nhìn về phía máy theo dõi, anh ta trầm giọng nói, “Thẩm Viêm, cậu đã bỏ lỡ cậu ấy rồi, đừng cứ dây dưa mãi không bỏ như người vợ bị bỏ rơi thế.”
Thẩm Viêm tức đến đỏ cả mắt lên, tên khốn kiếp chết tiệt này khoe khoang cái r**, hắn chống eo, vòng một vòng đi tại chỗ, ý tưởng chợt lóe, cười lạnh nói: “Cậu còn không biết đúng không, Trình Dương là vì tôi mới học nấu ăn, cả cái thứ mà cậu cầm đến đoàn phim khoe khoang kia, cũng m* n* là vì tôi mới đi học!”
Tưởng Ứng Thần, thật đúng là không biết còn có việc này, trong lòng thấy hơi nghèn nghẹn, lại quay đầu lại trừng mắt lườm nguýt Trình Dương, Trình Dương dùng tay làm dáng điệu “quỳ xuống xin tha”, anh ta mới thấy tâm lý vững vàng hơn, chế giễu đáp trả: “Nếu cậu ấy để ý đến cậu như vậy, tại sao lại không hề do dự rời khỏi cậu cơ chứ?”
Họng của Thẩm Viêm cứng lại: “Đó là…… Là do có chút hiểu lầm…… Đó cũng là chuyện giữa hai người chúng tôi, cậu biết cái gì mà đòi chen vào!”
“Còn không rõ sao?” Tưởng Ứng Thần nhẹ nhàng cười cười, “Thẩm Viêm, cậu đã là quá khứ, mà tôi, mới là hiện tại của cậu ấy.”
M* n*, Thẩm Viêm thấp giọng mắng, như một con thú cuồng nộ đang bị vây nhốt, hắn gãi gãi đầu, rồi sau đó lại như nghĩ đến cái gì: “Họ Tưởng, hợp đồng của tôi với cậu ấy còn chưa hết hạn, chuyện này, tôi không để yên.”
Tưởng Ứng Thần nhíu mày: “Hợp đồng gì chứ?”
“Một ngày làm trợ lý của tôi, thì cả đời này, cậu ấy đều là trợ lý của tôi!”
Tưởng Ứng Thần còn tưởng là chuyện gì, cười nhạo một tiếng: “Không phải chỉ là tiền vi phạm hợp đồng thôi sao, bao nhiêu? Tôi trả.”
“Cậu dựa vào cái gì trả hộ cậu ấy?”
“Cậu nói xem.” Tưởng tổng đều khinh thường trả lời câu hỏi này.
Đ** a a a! Thẩm Viêm rống lên một tiếng, vô năng cuồng nộ đá cửa.
Tưởng Ứng Thần lại biết rõ cái đức hạnh tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to của hắn ta, cười nói: “Một lúc nữa tôi sẽ gọi bảo vệ, nếu không sợ bị chụp hình, thì cậu cứ đá tiếp đi.”
Thẩm Viêm cắn răng, trong khoang miệng tràn ngập vị rỉ sắt nhàn nhạt, dưới sự phẫn nộ đến cực độ, hắn ngược lại lại trở nên bình tĩnh, vẻ mặt hắn hung ác nham hiểm, nhìn chằm chằm cameras, cười lạnh một tiếng: “Cậu cho rằng cậu đã giành được thắng lợi rồi sao? Ngày đó khi tôi đi tìm cậu ta, còn nhìn thấy một tên đàn ông khác. Họ Tưởng, cậu sẽ không vẫn chưa biết việc này đó chứ?”
Tôi đương nhiên biết, sắc mặt Tưởng Ứng Thần hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, quay đầu nói: “Gọi bảo vệ.”
Tôi không tin cậu không không quan tâm! Thẩm Viêm oán hận nắm chặt nắm đấm, rồi lại sợ, nếu đợi một lúc nữa thì bảo vệ sẽ thật sự đến đây, rồi tin tức về hắn sẽ bị đăng lên tin giải trí xã hội, vì vậy hắn chỉ có thể giữ sắc mặt âm trầm, rồi đi rồi.
Ông quản gia đứng chờ trong chốc lát, xác định hắn đã thật sự đi rồi, sẽ không lại đột nhiên quay lại đây, mới nhanh chóng mở cửa, kiểm tra chỗ vừa bị đá, kha khá sơn bị bong, chuyện này khiến cho ông lão tức muốn điên lên.
Tưởng Ứng Thần lại không rảnh đi quản chuyện của mấy cái cửa, quay đầu lại kêu Trình Dương đi lên lầu, dùng ngôn từ nghiêm khắc ra lệnh cho cậu phải giải thích rõ ràng đoạn chuyện cũ năm xưa này.
Trình Dương “thành thành thật thật”, “nói thẳng ra”, sau đó biện bạch cho chính mình một phen, một là cường điệu khi đó *niên thiếu khinh cuồng không hiểu chuyện, dễ dàng dùng thiệt tình đi trả giá, hai là lấy điện thoại di động ra cho Tưởng Ứng Thần xem, nói với anh ta là cậu đã khóa mọi phương thức liên hệ của Thẩm Viêm.
*niên thiếu khinh cuồng: tuổi trẻ điên cuồng, nghĩ chính mình là to nhất, không thèm để ý đến khuyên răn của người xung quanh.
Tưởng Ứng Thần đối điểm thứ nhất còn có chút không vừa ý, thế này thì, hóa ra là do chân tình đã dùng hết rồi, cho nên đến chỗ của tôi thì chỉ còn lại giao dịch tiền tài không có cảm tình đấy phỏng? Nhưng vừa nghe Trình Dương nói đã chặn Thẩm Viêm một cách hoàn toàn, anh ta lại thấy thoải mái.
Lúc này, Trình Dương không có dấu vết nói sang chuyện khác, hỏi: “Buổi tối muốn ăn cái gì? Tôi nấu cho anh.”
Đây vốn là công việc trong bổn phận của Trình Dương, nhưng Tưởng Ứng Thần lại thấy trong lòng ấm áp, cảm thấy là, quả nhiên, Trình Dương vẫn là quan tâm anh ta, trong lòng cũng có anh ta, chỉ là đã bị lỡ dở một lần, nên không dám lại dễ dàng nói ra. Trong đầu anh ta toàn là chút tình tình yêu yêu đang bay quanh, tự hỏi về việc "ăn cái gì”, theo bản năng nghĩ đến phương diện kia, trong đầu lăn qua lộn lại một đoạn đối thoại, “Ăn cái gì”, “Ăn em ý”.
A a a không được, đỉnh đầu Tưởng tổng như muốn bốc khói, mặt đỏ tai hồng.
Trình Dương trầm tư: “Tưởng tổng, tuy rằng ăn cơm là chuyện rất vui sướng, nhưng cũng không cần phải hưng phấn đến thế, bình tĩnh một chút, anh đã là một người trưởng thành trầm ổn rồi.”
“……” Tưởng Ứng Thần lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm Trình Dương nói, “Tôi trẻ con, còn Thẩm Viêm trầm ổn chứ gì?”
Trình Dương sờ sờ cằm, cái dục vọng thắng bại đáng chết của Tưởng tổng này.
Cậu không trả lời, Tưởng Ứng Thần càng tức giận hơn, *âm dương quái khí nói: "Thế nếu so với Chu Khuyết Đình thì sao, ai trầm ổn trưởng thành hơn? Cậu càng thích ai hơn?”
*âm dương quái khí: nói chuyện kỳ kỳ quái quái, kiểu móc mỉa, châm chọc.
Trình Dương lâm vào trầm tư, Tưởng Ứng Thần thấy cậu thế nhưng thật sự bắt đầu tự hỏi, rất muốn tức đến sùi bọt mép, xắn tay áo lên đi ra ngoài, lẩm bẩm: “Thẩm Viêm hẳn là còn chưa đến được sân bay.” Nhìn như là muốn đi tìm Thẩm Viêm để đánh một trận, dùng một lần phân thắng bại.
Trình Dương vội vàng kéo anh ta lại, cười hì hì nói: “Tưởng tổng Tưởng tổng, anh trầm ổn nhất, anh trưởng thành nhất, đừng nóng giận.”
Tưởng Ứng Thần rút cánh tay ra, quay người đi: “Cậu đang dỗ trẻ con đấy à?”
"Vậy anh muốn tôi làm sao bây giờ?” Trình Dương chuyển tới trước mặt anh, buồn rầu nói, "Lời nói nói sai rồi, cũng không thể nuốt lại được, nước đổ thì khó hốt mà.”
Trình Dương nói: “Được được được, nợ nợ nợ, Tưởng tổng, ngài muốn tôi trả như thế nào? Tôi nói trước nhé, không được *nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu đó.”
*nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: nhân lúc người khác gặp rắc rối/ xui xẻo, chuyện không tốt thì lén trộm đi thứ gì đó của người đó.
Tưởng Ứng Thần nói: “Tôi có thể cướp cái gì của cậu chứ?” Nghèo đến cả quần áo đều là anh ta mua cho.
Không thể giựt tiền, vậy chỉ có thể cướp sắc. Mặt Tưởng Ứng Thần lại đỏ lên, nhớ tới quan hệ giữa mình với Trình Dương đã 'xưa đâu bằng nay', hình như, là thực sự có thể thử cướp sắc một chút.
Trình Dương kinh ngạc nhìn Tưởng Ứng Thần, nghĩ nghĩ, bừng tỉnh, hiểu ra nói: “Tưởng tổng, chẳng lẽ anh muốn ——”
“Đi ra ngoài!”
“Tôi còn chưa nói mà.”
“Đi ra ngoài!!!”
Thấy Tưởng Ứng Thần thẹn quá hóa giận, Trình Dương cũng không dỗ dành anh ta, quay đầu nói: “Đi ra ngoài thì đi ra ngoài, có bản lĩnh đừng gọi tôi quay lại!”
“……” Tưởng tổng thấy hơi ê răng, nhưng lại cảm thấy dáng vẻ cậy sủng mà kiêu này của Trình Dương có chút mê người, luyến tiếc cứ để cậu đi mất như vậy, giơ tay ngăn người lại, nhìn thấy người thanh niên có làn da tuyết trắng kia, đầu tiên là rũ mắt xuống, rồi sau đó, mí mắt hơi mỏng của cậu nhẹ nhàng nhấc lên, nũng nũng nịu nịu nói, “Làm sao nào, không phải muốn tôi đi hay sao?”
Trong lúc hoảng hốt, Tưởng tổng cảm thấy chính mình quả thực như là hôn quân thời cổ đại, còn Trình Dương chính là yêu phi hại nước hại dân kia.
Anh ta ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng kiềm chế bản thân lại, nói: “Lại không mắng cậu, ủy khuất cái gì?”
Trình Dương cười như không cười liếc mắt nhìn anh ta một cái, hơi ngả về phía sau, dựa người lên tường, rũ mắt thưởng thức ngón tay thon dài trắng nõn của chính mình, nói: “Đi cũng không được, ở lại cũng không xong, Tưởng tổng rốt cuộc muốn tôi làm như thế nào đây?”
Tưởng Ứng Thần không biết mình muốn Trình Dương làm cái gì, anh ta chỉ biết, một cái liếc mắt kia của Trình Dương, như câu hồn đoạt phách, làm ngọn lửa vẫn đang thiêu đốt mấy ngày nay của anh ta chạy thẳng xuống phía dưới rốn.
Hoảng sợ, anh ta đẩy Trình Dương ra, đoạt cửa bỏ chạy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]