Chương trước
Chương sau
Hiện tại thân thể Lạc Hoè An mẫn cảm mà tùy tùy tiện tiện mà chạm vào một cái liền cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, vội vàng mà muốn tìm kiếm vật thể có thể hạ nhiệt độ....
Y tinh thông dược lý, cho dù đơn thuần như thế nào, cũng hiểu rõ chính mình trong lúc vô tình trúng mị dược.
Đến tột cùng là khi nào? Lạc Hoè An đã không còn rõ ràng, một cỗ so với một cỗ mãnh liệt dược tính đang tra tấn thần kinh y, ăn mòn lý trí y.
Nếu là bốn phía không người, y cũng chỉ biết cắn môi khó chịu đến chết đi sống lại, y cũng có thể miễn cưỡng chịu đựng được.
Nhưng hiện tại không giống.... Bên người chính là Tạ Ngu, y cũng không biết chính mình có thể chịu đựng được dụ hoặc như vậy hay không.
Lạc Hoè An gắt gao mà dựa vào ngực Tạ Ngu, cánh môi hồng nhuận mà phiếm thủy quang khi thì khép mở, khi thì mím chặt, tựa hồ đang kịch liệt đấu tranh tâm lý.
Tạ tiền bối... có muốn y không?
Nếu là Tạ Ngu, kêu y làm cái gì cũng có thể.
Mà giờ này khắc này Tạ Ngu tựa như cương thi, cảm giác được một bàn tay tinh tế mà cực nóng đang lung tung vuốt ve ngực hắn, hỏng mất mà muốn điên rồi!
【 hệ thống, ngươi con mẹ nó lăn ra đây cho ta! 】Tạ Ngu ở trong đầu rống giận.
Hệ thống mỉm cười: 【 ký chủ có gì phân phó sao? 】
Tạ Ngu nói: 【 này rốt cuộc xảy ra chuyện gì a, Lạc Hoè An y đang làm gì!! 】
Hệ thống tiếp tục mỉm cười: 【 y đang câu dẫn ngươi a ký chủ. 】
Tạ Ngu: 【...】 vì sao hắn cảm giác như cái hệ thống này đã từ bỏ hắn rồi.
【 không phải.. Y... Y câu dẫn ta làm gì a? Phải là câu dẫn nam chính a! 】 Tạ Ngu thật sự là nhịn không nổi, thế giới này không có lấy một người bình thường sao?
Hệ thống trả lời: 【 vai chính biến thành như vậy, là trúng đệ tam vị dược mà ngài định hạ ở trên người Đoạn Tu Hàn, so với đệ nhất vị cùng đệ nhị vị dược hiệu quả còn mạnh hơn. 】
Tạ Ngu: 【 vậy ngươi sao lại một chút cũng không có bộ dáng vội vàng như vậy? 】
Hệ thống buồn bã nói: 【 ngài thấy tuyến cảm tình phát triển có vấn đề như vậy con mẹ nó hiện tại cũng không nhận ra sao?】
【 ta cũng chưa nghĩ đến mị lực của ta lớn như vậy a! Ngươi cũng thấy rồi, ta cẩn trọng mà đi theo cốt truyện a, bước nào đi nhầm ngươi nói ta nghe!】 Tạ Ngu ngữ khí như một lão nhân nói.
Hệ thống hít sâu một hơi, trả lời: 【 không phải ngài sai, là chúng ta sai, không nên cho ngài cơ hội OOC】
Tạ Ngu vô ngữ cứng họng, 【 ta khi nào....OOC 】
Hắn không phải vẫn luôn đều biểu hiện cao lãnh lại tà mị sao, có thể nói là kỹ năng diễn xuất phải đạt đến giải tượng vàng Oscar được chứ?
Hệ thống không muốn nói chuyện vô nghĩa cùng Tạ Ngu, dù sao tiền thưởng đã không còn.
Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện đại khái cốt truyện đừng băng như vậy đủ rồi....
Nó chỉ là cái người làm công hèn mọn, vì sao lại cho nó gặp được ký chủ như vậy a!
【 Làm sao bây giờ a? Ngươi trước hết nghĩ biện pháp a! 】 Tạ Ngu gấp gáp như xác chết vùng dậy.
Hệ thống không chút để ý mà trả lời: 【 vậy trước cho ngài khai thông công năng nói chuyện, để xem có thể khuyên bảo vai chính hay không.】
Tạ Ngu: 【 Chết tiệt, Lạc Hoè An đều sắp vặn thành bánh quai chèo rồi, còn có thể dừng được sao? 】
Cái hệ thống này sao thời khắc mấu chốt lại vô dụng như vậy!
Sau khi thích ứng nơi không thấy ánh mặt trời này, Tạ Ngu có thể nhìn thấy Lạc Hoè An bắt đầu vội vàng mà cởi quần áo của mình, lộ ra nửa bờ vai ngọc thanh trắng nõn, ở trên người hắn cọ cọ.
Trong miệng còn luôn kêu hắn: "Tạ tiền bối... Tạ tiền bối..."
Tạ Ngu nuốt nước bọt lạnh, vẫn là mở miệng nói, "Lạc Hoè An...Ngươi đang làm cái gì?"
Mỹ thiếu niên hai mắt nhiễm mê mang trong phút chốc bừng tỉnh, thân mình bỗng nhiên run lên, sau lại rụt rụt.
Tạ tiền bối tỉnh! Lại còn thấy được bộ dáng y hiện tại phúc dâm loạn cầu hoan.... Lạc Hoè An tâm như đọa vào hầm băng, sợ hãi nghe được ngữ khí chán ghét của Tạ Ngu cùng biểu tình lạnh nhạt nhìn đến y.
"Tạ tiền bối... Ta.. Ta.... Ta trúng mị dược..." Ấp úng nửa ngày, Lạc Hoè An mới mang theo tiếng khóc nức nở đúng sự thật nói, bất lực mà như nai con lạc đường, phá lệ chọc người yêu thương.
Tạ Ngu không phải cái loại tiểu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Lạc Hoè An lớn lên có đẹp như thế nào, cũng là nam tử, hắn một chút hứng thú cũng không có.
Nhưng không biết vì sao, đồng dạng là đối mặt với thiếu niên trúng xuân dược, trong đầu Tạ Ngu lại đột nhiên nhớ tới khuôn mặt Đoạn Tu Hàn kia hai mắt đẫm lệ doanh doanh, ủy khuất mà kêu hắn: "Sư tôn"
Một bên khóc lóc kêu hắn, còn một bên ghé vào trên người hắn di chuyển thường xuyên.....
Thao, sao có thể lại suy nghĩ như vậy.
Hắn là bị Đoạn Tu Hàn làm trật quan điểm hay là đầu óc có bệnh rồi?
Lạnh lùng mà đem hình ảnh không bình thường trong đầu loại trừ, Tạ Ngu lại lần nữa kiên định hắn là thẳng nam, sau đó có ý định làm Lạc Hoè An bình tĩnh lại.
"Chất lỏng quỷ đằng có độc, bổn điện hiện tại vô pháp nhúc nhích, ngươi trước tiên nhịn một chút, chờ bổn điện khôi phục liền độ khí cho ngươi."
Lạc Hoè An không làm sao nghe rõ được Tạ Ngu nói, đại khái nhất nhất cũng chỉ nhớ mấy chữ Tạ tiền bối không động đậy nổi.
"Nhưng... Ta khó chịu... Thật là khó chịu..." Lạc Hoè An đứt quãng mà nói, lại lấy hết can đảm để sát vào bên tai Tạ Ngu, đem tình cảm đã lâu ẩn tàng trong lòng trút ra.
"Tạ tiền bối... An nhi thích ngươi..."
Kỳ thật Lạc Hoè An không biết y là từ khi nào bắt đầu chú ý Tạ Ngu.
Y chỉ biết mỗi lần gặp phải khó khăn, khi bất lực trước nguy hiểm, cái thứ nhất xuất hiện đều là Tạ Ngu.
Rõ ràng là mọi người đều chán ghét ma tu, người ngoài đều kêu y đừng tới gần Tạ Ngu, nhưng Lạc Hoè An lại cảm thấy Tạ Ngu từ trong xương cốt chính là thuần tịnh cao ngạo, tuyệt sẽ không làm ra những chuyện mà mấy người đó nói.
Trước đó, Lạc Hoè An chỉ coi Tạ Ngu như bằng hữu có thể tin cậy, y là từ khi nào bắt đầu ý thức được cảm tình của mình không giống bình thường đây? Lần đầu tiên, là Đoạn Tu Hàn ngăn lại y không e dè mà tỏ rõ mơ ước đối với Tạ Ngu.
Lần thứ hai, là nhìn thấy Tạ Ngu cùng yêu hoàng kia ở trong Trói Yêu Võng quần áo bất chỉnh.
Lần thứ ba, là Tạ Ngu vì bảo hộ hắn mà bị hồ yêu bắt đi.
Lần thứ tư.... Lần thứ năm..... Lạc Hoè An tâm chặt chẽ mà khóa ở trên người người này.
Có lẽ nghe tới cảm thấy thực buồn cười, nhưng Lạc Hoè An thực hâm mộ Đoạn Tu Hàn.
Có thể làm đồ đệ Tạ Ngu, danh chính ngôn thuận mà ở bên người hắn.
Mà y cái gì cũng không phải, chỉ là cái người qua đường bèo nước gặp nhau mà thôi.
Nhưng Tạ Ngu đối với y tựa hồ đặc biệt tốt, đã giúp y chữa thương, lại kịp thời cứu giúp.
Người một khi có dục vọng, liền một phát không thể vãn hồi.
Lạc Hoè An muốn có được Tạ Ngu, muốn Tạ Ngu đối với y càng thêm ôn nhu, muốn cùng Tạ Ngu cùng nhau rong ruổi thiên hạ, làm tất cả những điều tốt đẹp.
Đoạn Tu Hàn căn bản là không hiểu Tạ tiền bối nghĩ muốn cái gì, chỉ biết từng bước ép sát, dùng phương thức đoạt lấy khiến Tạ tiền bối đẩy đến xa hơn.
Hơn nữa y có thể làm được, Đoạn Tu Hàn hắn làm không được.
Lạc Hoè An thủy quang liễm diễm, đôi mắt thuần tịnh như nước nhiễm một mạt tình dục, y nương tựa ở trên người Tạ Ngu, khàn khàn thanh âm nói: "Nếu là Tạ tiền bối, ta nguyện ý."
Tạ Ngu trong phút chốc như sấm bên tai, tâm tình phá lệ mà phức tạp.
Hắn lúc trước có nói qua tình nguyện thích loại mỹ thiếu niên Lạc Hoè An này, cũng sẽ không tiếp thu bị Đoạn Tu Hàn thao.
Nhưng rồi thời khắc mấu chốt thật sự tới, Tạ Ngu hắn thật sự không có bất luận cái ý nghĩ gì.
Hôm nay Lạc Hoè An chính là ở trước mặt hắn vặn thành dòi, hắn cũng là thật sự không thể cứng rắn.
Rốt cuộc thẳng nam thà gãy chứ không chịu cong.
Lạc Hoè An cũng càng lúc càng lớn gan, thậm chí muốn chủ động mà hôn lên môi hắn, một bộ dáng thánh khiết muốn hiến thân.
Tạ Ngu như cũ không động đậy, chỉ có thể dùng miệng lưỡi lạnh lùng của một tổng tài bá đạo nói: "Lạc Hoè An, ngươi có hiểu ngươi đang nói cái gì không?"
"Hiểu... Chưa bao giờ hiểu rõ như vậy..."
Tạ Ngu tiếp tục nói: "Ngươi hiện tại thần chí không rõ, cách bổn điện xa một chút."
Lạc Hoè An ánh mắt thế nhưng có vài phần không giống tiểu bạch thỏ nhu nhược, ngược lại cong cong môi, hai má đỏ bừng mà nói: "Ta thực sự thanh tỉnh, cũng biết chính mình đang muốn cái gì."
Tạ Ngu đột nhiên cả kinh, như thế nào Lạc Hoè An sau khi trúng xuân dược giống như là thay đổi thành một người khác vậy.
Đủ rồi, hắn đã chịu đủ loại chuyện đi trật cốt truyện này rồi.
Nếu một đám đều là mơ ước hắn, vậy hắn sẽ là ba ba ai cũng không thể chiếm được!
"Ngươi có phải hiểu lầm cái gì hay không?" Lạc Hoè An khi nghe được lời Tạ Ngu nói, bỗng nhiên liền chấn trụ.
Y ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Ngu, phát hiện con ngươi Tạ Ngu gợn sóng bất kinh, trên khuôn mặt trương mỹ kinh tâm động phách toàn là lạnh nhạt.
"Tạ tiền bối" Lạc Hoè An thanh âm sắp khóc thành tiếng.
"Bổn điện đối với ngươi không có hứng thú, nếu ngươi còn muốn tiếp tục, vậy bổn điện về sau đều sẽ không tái kiến ngươi."
Những lời này so cự tuyệt Đoạn Tu Hàn cùng Quân Yến hai câu kia còn muốn tàn nhẫn hơn.
Một cái là 【 bổn điện chỉ là lợi dụng ngươi mà thôi, ngốc tử】
Một cái là 【 bổn điện là sư tôn ngươi, cũng mãi chỉ là sư tôn ngươi】
Đến Lạc Hoè An liền biến thành lão tử liền gặp ngươi cũng ngại vướng đường.
Điểm kỹ năng thẳng nam của Tạ Ngu phải đạt tới năm sao rồi, cũng mặc kệ phương tâm của Lạc Hoè An tan nát vỡ đầy đất.
Dù sao muốn đem hắn bẻ cong? cũng không có cửa!
"Chẳng lẽ Tạ tiền bối chưa từng đối với ta có một chút cảm giác sao?" Lạc Hoè An sắc mặt trắng bệch, hướng về phía Tạ Ngu nức nở nói, "Ta không tin!"
Ngươi không tin cũng phải tin, Tạ Ngu ở trong lòng mắt trợn trắng.
Vốn dĩ hắn còn đối với vai chính có loại quang hoàn tình mẫu tử khó giải thích, kết quả khi biết Lạc Hoè An đã đi lạc lối, tình cảm liền biến mất vô tung vô ảnh.
Não bổ là bệnh, người trong tiểu thuyết này đều con mẹ nó nên chữa bệnh hết đi.
"Ngươi vẫn là bình tĩnh một chút, nên ngẫm lại làm sao từ nơi này đi ra ngoài." Tạ Ngu nhàn nhạt nói.
Lạc Hoè An lại đã sớm bị dược tính trong cơ thể tra tấn mà sắp mất đi lý trí, như là động vật tới gần kỳ động dục, chỉ muốn nhào vào trong lòng ngực muốn dựa vào.
Y thật sâu mà nhìn qua Tạ Ngu, ánh mắt từ nhu nhược đáng thương tới một loại trạng thái cực kỳ xa lạ.
Y đã làm hết thảy mọi thứ, nếu cứ như vậy bị Tạ Ngu cự tuyệt, cùng về sau không bao giờ gặp lại có cái gì khác nhau?
Dưới dược hiệu mãnh liệt, Lạc Hoè An đã sắp mất đi năng lực suy nghĩ, y chỉ biết Tạ Ngu sẽ không bao giờ đối xử tốt với y giống lúc trước nữa, sẽ trốn tránh y giống trốn tránh Đoạn Tu Hàn, coi y như mãnh thú hồng thủy!
Người thiện lương thuần khiết khi gặp được đồ vật không chiếm được, cũng sẽ có một ngày nảy sinh âm u.
Lạc Hoè An bắt đầu sinh ra một cái ý tưởng thực đáng sợ.... Chỉ cần y tiếp tục làm, Tạ tiền bối liền sẽ là của y.
Tạ Ngu khó hiểu khi bị nhìn chằm chằm đến lông dựng đứng, đột nhiên có loại dự cảm xấu.
Quả nhiên, chỉ thấy thỏ trắng nháy mắt hóa thành mãnh hổ, mạnh mẽ khóa ngồi ở trên eo hắn, xé mở cổ áo vốn lỏng lẻo của hắn, dùng hốc mắt đỏ nhìn hắn chằm chằm, nói giọng khàn khàn: "Nếu Tạ tiền bối không thích, An nhi ở mặt trên cũng được."
Tạ Ngu: Mẹ kiếpppp....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.