Đồ ăn ở cổng trường chủ yếu được bán cho học sinh, đa số đều khá dễ ăn, khi Kỳ Thiệu Thành tới còn mua vài món ở nơi khác.
Nhưng mọi người đều biết đây chỉ là cái cớ, cũng không có ai đi nói toẹt ra làm gì.
Tống Hà thấy Kỳ Thiệu Thành xách nhiều đồ, dẫn đầu cầm phụ, mỗi người đều giúp cầm vài món.
Kỳ Thiệu Thành cũng không có cự tuyệt, chỉ tìm ba bịch nhẹ nhất phát cho mỗi người một cái.
Hạ Uyển còn muốn cầm phụ thêm vài món, tay Kỳ Thiệu Thành tránh một chút, không chịu cho.
Tống Hà có dự cảm xấu, quay đầu lôi kéo Lâm Thanh Thanh đi trước.
Quả nhiên, Kỳ Thiệu Thành dùng âm thanh mà người khác không nghe được nói với Hạ Uyển: "Như thế nào? Đau lòng anh?"
Hạ Uyển: Sến súa!
Sau đó Hạ Uyển cũng xoay người đi luôn, đuổi theo đồng bọn, anh thích cầm thì cầm đi, ai mà muốn quan tâm anh chứ.
Hôm nay đã chọc Hạ Uyển hai lần, Kỳ Thiệu Thành cảm thấy quá thoả mãn, chọc nhiều hơn sẽ khiến người ta nóng giận, anh thấy đã có sự chuyển biến tốt nên liền tiết chế lại, bước chân cũng nhẹ nhàng đuổi theo.
Lúc về đến nhà, ba cô gái nhỏ bị doạ sợ bởi đống đồ ở ngoài sân.
"Anh Kỳ, anh mới đi cướp Cung Tiêu Xã về hả?" Hạ Uyển mở hai cái túi da rắn trên mặt đất ra, không nhịn được thốt lên.
Kỳ Thiệu Thành mua quá nhiều đồ, có một mình anh nên cầm không xuể, đành phải mua hai cái túi da rắn để xách về.
Sau khi Tống Hà nhìn thì cảm thấy rất lãng phí nhưng tức giận không nổi, đành phải bất đắc dĩ nói: "Anh, sao anh mua nhiều đồ vật quá vậy?"
Lúc Tống Hà biết Kỳ Thiệu Thành phải đi, mới hiểu được lúc trước anh nhờ Hạ Đông mua đồ ăn thực ra là mua cho nhà mình.
Kỳ Thiệu Thành đón ánh mắt không đồng tình của Tống Hà, vỗ đầu cô nói: "Đây là thay mẹ chăm sóc em."
Tống Hà nghe vậy có chút cảm động cũng không nói lời từ chối nữa, đành phải thấp giọng nói: "Cảm ơn anh."
Tiếp theo, ba người lại nhìn thấy lò sưởi ở trong buồng, cũng không có gì bất ngờ lắm.
Kỳ Thiệu Thành thấp giọng ' khụ ' một tiếng, nói: "Bếp lò này là anh tìm chủ nhà làm ông an......" Duới ánh mắt nghi hoặc của ba người, âm thanh càng lúc càng nhỏ lại.
Giờ phút này trong lòng Hạ Uyển, Tống Hà cùng Lâm Thanh Thanh: Có quỷ mới tin anh!
Thật ra lúc chuẩn bị lò sưởi Kỳ Thiệu Thành muốn lấp hai cái, mỗi buồng một cái, nhưng bị Tống Vĩnh Trường từ chối.
Truyện chỉ được edit và đăng tải tại Wattpad và dembuon
Tống Vĩnh Trường chỉ nói Kỳ Thiệu Thành để lò ở phòng phía đông, chờ bắt đầu mùa đông, vết thương của ông cũng tốt lên nhiều rồi, sẽ chuẩn bị trở về thôn.
Ở trong trấn nhiều ngày như vậy, không làm gì khiến ông cũng buồn, không có người quen, lại liên lụy đến Tống Hà phải chiếu cố ông, nếu ông không ở nhà, mấy người Tống Hà cũng không cần mỗi ngày chạy qua lại quá nhiều.
Tuy rằng ba cô gái nhỏ đều an ủi ông ăn cơm ở nhà ăn rất tốt, nhưng sự thật như thế nào trong lòng ông hiểu rõ như gương.
Kỳ Thiệu Thành cũng hiểu Tống Vĩnh Trường, nên không có miễn cưỡng.
Tới lúc đi học buổi chiều, Hạ Uyển vẫn không có ngăn Kỳ Thiệu Thành, anh có thể tìm được mọi lý do để Hạ Uyển không thể cự tuyệt việc anh đưa đi học, thể hiện đầy đủ cảm giác tồn tại.
Tiết tự học buổi tối, Lỗ Phi nhịn không được lại gần hỏi: "Chị Uyển, cái anh công an vẫn luôn tới đưa đón mọi người đi học kia có quan hệ gì với mấy chị hả?"
Trong quá trình này, ánh mắt Lỗ Phi vẫn luôn dừng trên người Lâm Thanh Thanh, thực rõ ràng là muốn nghe được Kỳ Thiệu Thành và Lâm Thanh Thanh có quan hệ hay không, nhưng lại không dám nói thẳng.
Hạ Uyển ổn định cảm xúc, mơ hồ nói: "Anh trai."
Lỗ Phi không nghĩ nhiều, chỉ có chút khó hiểu, thời buổi này còn có anh trai đưa đón em gái học cấp ba nữa sao? Mà cậu cũng không chú ý tới trong ánh mắt Hạ Uyển có chút ngượng ngùng.
Sau tiết tự học buổi tối, lại nhìn thấy Kỳ Thiệu Thành chờ ở cổng trường, ba người cũng quen nên không trách.
Hạ Uyển trên đường từ trường ra tới cổng có chút do dự, nghĩ tới Kỳ Thiệu Thành sắp đi, nói nhỏ với Tống Hà: "Chị Tống Hà, chị với Thanh Thanh đi về trước đi."
Những lời khác thì Hạ Uyển không có nói ra, chỉ nhìn hướng qua Kỳ Thiệu Thành.
Tống Hà hiểu rõ gật gật đầu, nhỏ giọng dặn dò: "Trở về sớm một chút, ngày mai còn phải đi học."
Hạ Uyển đồng ý.
Bốn người như cũ hai người đi trước, hai người đi sau, chỉ là Hạ Uyển càng đi càng chậm, dần dần kéo ra khoảng cách với hai người phía trước.
Kỳ Thiệu Thành cũng đã nhận ra, phối hợp đi chậm lại với Hạ Uyển.
Lâm Thanh Thanh vẫn luôn không hề biết, tới lúc về đến nhà mới phát hiện Hạ Uyển không cùng nhau trở về, bị Tống Hà nói một câu có lệ cho qua.
Đêm nay ánh trăng thực đẹp, trấn nhỏ được bao phủ bởi màn đêm mông lung, bầu trời đêm sáng lấp lánh ánh sao, đúng là thời tiết thích hợp để nói chuyện yêu đương.
Thời gian đã khuya, trên đường không có một ai.
Chỉ còn lại có hai người, Hạ Uyển tự nhiên hơn một chút.
Nhưng Kỳ Thiệu Thành là người phá vỡ sự yên tĩnh đầu tiên: "Hôm nay trạng thái học tập như thế nào?"
"Dạ cũng ổn." Hạ Uyển trả lời.
Kỳ Thiệu Thành cười: "Học tập cho tốt, nếu có yêu cầu gì có thể viết thư với anh, nếu là việc gấp thì gọi điện cho anh cũng được."
"Dạ." Hạ Uyển bất mãn nói thầm, "Chỉ muốn nói chuyện học tập với em thôi sao!"
Kỳ Thiệu Thành nhướng mày, nâng nhẹ khóe miệng nói: "Vấn đề khác sao, em còn quá nhỏ, nói với em không thích hợp."
Câu cuối cùng không thích hợp này, có chút ý tứ sâu xa.
Hạ Uyển là một người có linh hồn của người trưởng thành ở hiện đại, không khỏi suy nghĩ quanh co, ngẩng đầu nhìn thân hình cao lớn thẳng tắp của Kỳ Thiệu Thành, nhanh chóng dừng suy nghĩ lại.
Không biết anh Kỳ có cơ bụng hay không, chắc chắn là có đi. Hạ Uyển lén lén tò mò liếc nhìn.
Đương nhiên, cách một lớp quần áo thì không nhìn thấy gì.
Hạ Uyển nâng tay sờ gương mặt mình, lại bắt đầu nóng lên.
Dù đi chậm đến đâu thì con đường chỉ dài chừng đó, chưa kịp nhận ra là đã tới cửa nhà cho thuê rồi.
Kỳ Thiệu Thành đứng yên, nói với Hạ Uyển: "Đã quá muộn rồi, anh không vào. Em mau trở về đi."
Hạ Uyển cắn cắn môi, hỏi: "Anh Kỳ, khi nào thì anh ra xe lửa?"
Kỳ Thiệu Thành: "Sáng sớm ngày mốt anh đi rồi, phải bắt xe buýt vào thành phố."
Hạ Uyển: "Em muốn đi tiễn anh."
Kỳ Thiệu Thành xoa xoa đầu Hạ Uyển, nói: "Không cần, quá sớm, mấy em còn phải đi học."
Hạ Uyển cúi đầu không nói.
Kỳ Thiệu Thành nhận ra người bạn nhỏ đang không vui, giọng nhẹ nhàng, nhỏ giọng dỗ dành nói: "Khi nào em thi đậu thủ đô, gặp mặt sẽ thuận tiện hơn."
Hạ Uyển cũng cảm thấy mình có chút ra vẻ, "ừm" một tiếng.
Kỳ Thiệu Thành trêu chọc cô: "Ùm, ở nhà nhớ ăn nhiều cơm, đừng đợi tới lúc gặp nhau ở thủ đô lại như vậy......" Từ cuối cùng kia anh không nói rõ, nhưng trực giác Hạ Uyển biết là từ ' lùn '!
Hiện tại Hạ Uyển, miễn cưỡng cao tới cằm Kỳ Thiệu Thành.
Hạ Uyển vốn đang có chút không vui, vừa nghe đến chiều cao là tinh thần lập tức tỉnh táo, trong khoảng thời gian này rõ ràng cô đã cao hơn, ít nhất hiện tại đã 1m6!
Nhưng không đợi Hạ Uyển tức giận, Kỳ Thiệu Thành cong lưng nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Uyển Uyển, đây là đóng dấu, em không thể đổi ý."
Đột nhiên Hạ Uyển giống như bị ấn dừng, cảm giác mặt nóng tới nổi muốn nổ tung, không biết phải phản ứng ra sao.
Từ trong cổ họng Kỳ Thiệu Thành tràn ra tiếng cười khẽ khàn khàn: "Người bạn nhỏ, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Hạ Uyển ngơ ngác trả lời một câu, sau đó lưu loát đóng cửa một cách liền mạch, rồi dựa vào trên cửa, ý đồ bình phục trái tim đập loạn một chút.
Kỳ Thiệu Thành nghe Hạ Uyển đóng cửa nhưng sau đó lại không có tiếng động nữa, biết cô còn không có đi vào, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, dặn dò nói: "Em mau vào đi, bên ngoài đang lạnh."
Hạ Uyển không có lên tiếng, Kỳ Thiệu Thành liền kiên nhẫn chờ ở bên ngoài.
Tới khi nghe được tiếng bước chân đi vào trong phòng của Hạ Uyển, sau đó hoàn toàn biến mất, Kỳ Thiệu Thành mới xoay người đi về hướng ký túc xá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]