Tạ Lục Dữ dồn hết tất cả cảnh quay của hắn lại, ngay cả hiệu suất làm việc của đoàn làm phim cũng được nâng cao đáng kể. Vốn đoàn phim cũng chuẩn bị đóng máy rồi, thế này lại càng đẩy nhanh quá trình hơn. Chưa đến vài ngày thì hắn đã hoàn tất toàn bộ bộ cảnh quay của mình, chỉ còn sót lại một vài cảnh quay nhỏ nhưng Tạ Lục Dữ mặc kệ, để mặc cho đoàn phim tự mình sắp xếp.
Vào hôm Tạ Lục Dữ quay về, máy bay vừa đáp xuống thì hắn liền gọi ngay cho Cố Thanh Trì.
"Tối nay anh có thời gian, bữa cơm với mẹ chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa. Em còn ở trường học nhỉ, lát nữa anh qua đón em rồi chúng ta cùng nhau về nhà."
Kể từ lúc Tạ Lục Dữ nghe tin mẹ Cố mời hắn đến nhà ăn cơm thì hắn vẫn luôn hăng hái, hận không thể bay trở về ngay trong đêm đó. Chẳng qua là Cố Thanh Trì biết hắn đang trong đoàn phim nên mới kiên trì đợi hắn quay xong mới nói hắn nghe.
Cố Thanh Trì lại chịu đựng Tạ Lục Dữ lải nhải bên tai mấy ngày qua, mãi cho tới lúc này mới thở phào nhẹ nhõm được.
"Ừ, vậy thì ngay tối nay luôn đi, lát nữa em gọi điện thoại báo mẹ hay."
Đang chuẩn bị cúp điện thoại thì Tạ Lục Dữ đột nhiên hỏi: "Em nói thử xem, tới lúc đó anh nên gọi là mẹ hay là bác gái đây?"
Cố Thanh Trì cười mất một lúc mới trả lời.
"Anh không biết xưng như nào vậy sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-anh-de-vut-bo/3553834/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.