Tạ Lục Dữ vừa mới bước chân vào làng giải trí đã thể hiện tài năng hơn người về tài ăn nói và khiếu hài hước, tất cả các chương trình đều thích mời hắn.
Nếu Tạ Lục Dữ sẵn lòng thì nói chuyện phiếm với Tạ Lục Dữ sẽ rất vui vẻ.
Càng không cần phải nói đến nếu đối tượng nói chuyện cùng là Cố Thanh Trì, thì cả người Tạ Lục Dữ đều bị kích động lên rồi.
Thỉnh thoảng hắn lại đẩy đề tài cho Cố Thanh Trì, để cậu suy nghĩ, tham gia vào cuộc trò chuyện, Cố Thanh Trì được hắn kể chuyện, đưa đầy hình ảnh sinh động, được hắn dẫn vào từng câu chuyện thú vị, sau đó dần dần bình tĩnh lại, quên đi lo lắng.
Đợi đến khoảng bốn giờ sáng, Cố Thanh Trì bất tri bất giác ngủ thiếp đi, cậu nằm sấp bên giường, mặt dán lên chăn mềm mại, tay đặt bên mặt, điện thoại cũng ở bên cạnh.
Cậu ngủ đến mười một giờ trưa hôm sau, trong mộng vẫn còn đang nói chuyện phiếm với Tạ Lục Dữ, đợi đến khi Cố Thanh Trì tỉnh rồi còn tưởng rằng mình vẫn đang nói chuyện với Tạ Lục Dữ, mơ mơ màng màng nói một câu.
"Em cũng muốn ăn mì dương xuân. "
Bên kia điện thoại liền truyền tới giọng của Tạ Lục Dữ.
"Vậy hôm nào mình đi ăn nhé?"
Lúc này Cố Thanh Trì hoàn toàn tỉnh ngủ luôn rồi.
Bây giờ là hơn mười một giờ trưa, từ đêm qua đến bây giờ, Tạ Lục Dữ vẫn không cúp điện thoại, một lát sau, Cố Thanh Trì mới trả lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-anh-de-vut-bo/3553823/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.