Chương trước
Chương sau
Số điện thoại trước đây của Tạ Lục Dữ chứa rất nhiều tin nhắn chưa đọc. Khi MC nhấp vào phần nhắn tin liền có một hàng dài tin nhắn hiện ra, ngay cả bản thân Tạ Lục Dữ cũng hơi ngạc nhiên, nhiều tin nhắn đến mức không thể lướt đến cuối, các tin nhắn được sắp xếp theo trình tự thời gian, với số liên lạc gần đây nhất ở phía trên.

Hắn nhấp vào xem, một vài tin nhắn đầu tiên đều là tin nhắn rác về việc đăng ký thẻ tín dụng, cũng không thể lướt xem hết từng cái một, hắn dứt khoát bỏ qua chúng.

Mỗi người liên hệ đều hiện lên một đoạn tin nhắn, được hiện tóm tắt một số từ nhưng bên cạnh sẽ có một số hiển thị có bao nhiêu tin nhắn chưa được đọc.

MC nhấp vào, tin nhắn mới nhất được gửi cũng là vài tháng trước, theo thời gian được sắp xếp ở trên cùng, hiện lên hai tin nhắn chưa đọc, nội dung là quảng cáo làm thẻ nhân hàng.

MC cũng cảm thấy quá nhiều, không biết có nên lướt xuống hay không liền hỏi ý khán giả.

"Mọi người muốn xem không?"

Mọi người trong phần comment đều rất hăng hái và bền bỉ.

【Muốn muốn muốn! Thậm chí có bao nhiêu tin nhắn rác tôi cũng không để ý!】

【Tôi không tin chỉ toàn loại này, tìm tin nhắn của thầy Vương đi, nói không chừng còn có thể nhìn thấy thầy ấy mắng người đó. 】

MC nhấp vào từng cái một, mấy cái đầu tiên thật sự không có chút giá trị, nhưng vẫn còn một vài tin nhắn là do bạn của Tạ Lục Dữ gửi nhầm, điều buồn cười nhất là thầy Vương, gửi đến một tin nhắn, muốn Tạ Lục Dữ mời đi ăn lẩu, cách hai ngày lại gửi một tin nhắn —— tình bạn của hai chúng ta cứ vậy mà kết thúc sao?

Phần comment đều là ha ha ha.

Tạ Lục Dữ kinh hãi sờ trán, cũng cười theo.

MC cũng cười Tạ Lục Dữ.

"Tôi muốn hỏi thầy Tạ, cuối cùng thì tình bạn giữa thầy Vương với anh như thế nào rồi?"

"Chỉ hai bữa lẩu thôi, không thể nhiều hơn."

Đến khi trò đùa này kết thúc, MC tiếp tục xem.

Kéo xuống tiếp theo lại là quảng cáo và chào hàng, bấm vào khoảng hơn chục cái, đến trang thứ ba thì phần comment lại bắt đầu sôi nổi.

【Đếm ngược từ dưới lên thì đây là trang tin nhắn thứ ba, đã gửi hơn 700 tin nhắn, sắp đến 800 tin nhắn! Tôi dám chắc đây không phải là quảng cáo! 】

【Cho tôi xem! Nhanh! 】

【Aaaaaa, nhanh lên! Tôi cũng muốn xem! 】

【Aaaa, không giống quảng cáo chút nào, sẽ không phải là cá nhân gửi chứ? Điên thật, làm sao mà lại nhiều như vậy, mỗi ngày một tin, vậy cũng phải mất hai năm......】

【Thậm chí không có tên trong danh bạ, chỉ là một dãy số, cược là cá nhân gửi. 】

Đối với tin nhắn, nếu có tên trong danh bạ thì sẽ hiển thị trên đó, nếu không có tên danh bạ thì hiển thị số, số điện thoại buộc phải đánh thủ công.

Trong cột đó, tin nhắn mới nhất rất ngắn, hiển thị đầy đủ trong hai dòng.

【Tôi gần như đã sắp quên mất cách nói chuyện rồi. 】

Comment bay lên nhanh chóng.

【Nghe sợ vậy...quên mất cách nói chuyện là sao chứ.】

【Nhanh cho tôi xem! Nhanh lên!】

【Toi cũng muốn coi!】

【Woooo, đạo quân comment mau đến bảo hộ tôi! 】

MC ra hiệu với Tạ Lục Dữ lần nữa, mặc dù nói anh ấy chỉ vô tình lướt qua mấy số điện thoại, nhưng thật ra đã ra hiệu với nhau cả rồi.

"Có gần 800 mục chưa đọc, đồng thời không có tên trong danh bạ, thầy Tạ, chúng tôi có thể xem không?"

Tạ Lục Dữ cũng có chút bối rối.

"Có thể, tôi không biết số điện thoại này, chẳng lẽ là gửi nhầm sao? Cũng thật kiên trì, hai năm tôi không xem, hai năm gửi 800 tin."

Người dẫn chương trình liền nhấp vào, một tin rồi lại một tin.

Tin nhắn được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp theo ngày tháng, hơn nữa phần lớn đều rất đơn giản, giống như người gửi tin nhắn cảm thấy không có gì đáng nhớ.

Cơ bản là mỗi ngày một cái, rất có nề nếp, nhìn qua có chút ấm áp, năm tháng yên tĩnh, không đáng sợ như tin nhắn hồi nãy, nhưng thỉnh thoảng lại có mấy cái kỳ lạ, cũng không giống người bình thường gửi.

Từ trên xuống dưới,càng ngày càng gần, tin mới nhất đúng như những gì mới nhìn thấy trên màn hình —— tôi sắp quên mất cách nói chuyện rồi.

【Hôm nay rất tốt, là một ngày tươi đẹp.】

【Mua một hộp thức ăn cho chú chó hoang trước cửa. 】

【Trồng một vài cây hoa hồng trong vườn, hy vọng sẽ nở ra những bông hoa đẹp. 】

【Đã ăn chiếc bánh vẫn luôn muốn ăn.】

【Thấy một con bướm bị mạng nhện quấn vào, vùng vẫy rất lâu, cuối cùng tôi cũng thả nó ra được, sau đó thấy xác nó trong vườn vào buổi chiều, rất đẹp. 】

【Hôm nay khuy áo bị rơi rồi, tôi mua kim chỉ về khâu lại, có hơi xấu. 】



【Tôi đã sắp quên cách nói chuyện rồi.】

Trong miêu tả của đối phương, chưa từng có người thứ hai.

Tạ Lục Dữ nhìn nhìn rồi lại nhìn, có chút khó chịu không thể giải thích được, trường quay cũng yên tĩnh lại.

MC nhìn thấy nội dung, vuốt xuống vài lần, cảm thấy muốn đọc hết là không thể.

Ra sức vuốt mạnh xuống, ngay lập tức liền vuốt đến nửa phần đầu.

Lúc này nội dung tin nhắn cũng có hơi kỳ quái.

Cậu đang từ từ tệ đi.

【Căn nhà thật lớn, nhưng chỉ có một mình tôi.】

【Nếu không thể ly hôn, có thể quay lại chỗ tôi một thời gian không. Hoặc gọi điện thoại cũng được. 】

【Chúng ta có thể ly hôn không?】

【Trong nhà chỉ có mình tôi, tôi không thể rời đi, tôi đã kết hôn, bọn họ nói anh là bạn đời của tôi, người yêu của tôi, vậy anh có thể quay về không? Để tôi đi đi. 】. Truyện Huyền Huyễn

........

MC liếc nhìn, cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức cắt ngang.

Cảm xúc của Tạ Lục Dữ xẹt qua rất nhanh, trường quay đều không nhìn rõ, dù sao hắn cũng đang đối mặt với MC, chỉ thỉnh thoảng mới liếc nhìn màn hình lớn một lần, những khách mời có mặt cũng hiếm khi nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.

MC cố gắng tiến hành phần tiếp theo.

"Tất cả các bạn đã xem rồi chứ? Chúng ta cùng tới phần tiếp theo nào."

【Không không không! Thật quái lạ, mọi người không thấy kỳ quái sao? Người này rốt cuộc là ai? Sẽ không sao nếu chúng ta bỏ qua phần tin nhắn và trực tiếp gọi điện thoại chứ! Hãy gọi cho người này trước! 】

【Tôi vẫn chưa xem xong! Chị nào chụp lại màn hình đi! Xem câu chuyện bên dưới, hình như tinh thần có chút vấn đề...】

【Bạo lực tình cảm? Buộc phải kết hôn? Bị ép liên hôn? Tôi đã tạo ra hàng vạn thuyết âm mưu máu chó chỉ dựa trên mấy tin nhắn này rồi đấy. 】

【Tôi đã nhìn thấy một chuyện thật dọa người, tôi muốn biết liệu bên kia có ổn không. 】

【Gọi điện thoại, mau gọi điện thoại 】

MC có hơi bất đắc dĩ, cũng cảm thấy không có gì, vì hiệu quả buổi phát sóng liền chiều theo mong muốn của khán giả.

"Mọi người không muốn bỏ qua số này sao? Tiếp theo sẽ là phần gọi điện, mọi người không muốn gặp thầy Vương mà muốn gọi số này à?"

Sau khi xác nhận, MC liền quay qua hỏi ý kiến ​​​​của Tạ Lục Dữ.

Bản thân Tạ Lục Dữ cũng có chút tò mò, hắn không đoán ra là ai, cũng đoán chừng có khi là đối phương đã gửi nhầm người.

Nhưng lại có hơi do dự.

"Tùy tiện gọi cho người ta thì không lịch sự lắm thì phải."

Một loạt comment xuất hiện để thuyết phục hắn.

【Chỉ hơi thôi, nhưng quả thật em muốn biết đối phương đang như thế nào rồi, nhưng hơi lo, đến lúc đó phải giải thích như thế nào bây giờ? 】

【Chỉ là một cuộc gọi mà thôi, là âm thanh thôi!】

【Anh Tạ, chỉ cần anh tuân thủ quy tắc, bọn em sẽ không tính toán chuyện anh đổi điện thoại! 】

Điện thoại reo vài lần, sau đó có người nhấc máy.

Đầu dây bên kia hình như vừa mới ngủ dậy, nửa tỉnh nửa mê đáp lại một tiếng.

Âm thanh trực tiếp của trường quay được khuếch đại, âm thanh tuy hơi sai lệch, nhưng vẫn rất cuốn hút, cũng khiến những người nghe có cảm giác phấn khích.

Tạ Lục Dữ vốn định ngay khi cuộc gọi được kết nối liền giải thích về chương trình, nhưng bây giờ nghe thấy giọng nói, cảm thấy vừa quen vừa lạ, nhất thời quên mất trả lời.

Thấy phía đối diện không có ai lên tiếng, hỏi lại lần nữa.

"Alo?"

Có tiếng sột soạt từ điện thoại, dường như đối phương đang ngồi dậy.

Sau đó truyền đến một giọng hỏi từ phía đối diện, là một giọng nam, trầm thấp.

"Tiểu Trì, tỉnh rồi sao? Sao lại tỉnh dậy sớm thế, mới 6 giờ, ngủ thêm nữa đi, sẽ đánh thức em dậy ăn sáng sau."

"Ồ, nhận được một cuộc gọi kỳ lạ, ồn nên tỉnh rồi."

Sau đó điện thoại bị cúp.

Lần này đối phương nói lâu hơn một chút, Tạ Lục Dữ đột nhiên nghĩ tới tại sao lại quen thuộc như vậy.

Hai tay hắn dừng lại, toàn thân cứng đờ, là giọng của Cố Thanh Trì.

Comment bất ngờ bùng nổ.



【Giọng nói thật dễ nghe, cảm giác giống như đang ở nước ngoài, mới 6 giờ sáng thôi.】

【Là đang ở cùng bạn trai sao? Thật tốt, khi tôi xem đoạn tin nhắn luôn rất buồn, rất lo lắng đối phương xảy ra chuyện gì.】

【Tiểu Trì? Tha lỗi cho tôi, trong một khắc nào đó tôi đã chợt nghĩ đến Cố Thanh Trì.】

【Ngại quá, tôi cũng đã nghĩ vậy, không có ý gì đâu, nhưng Trì Trì đi quay phim, bây giờ đang ở nước ngoài, theo giờ địa phương bên đó là 6 giờ sáng ấy. 】

【Người đàn ông đó là ai? Có ai đó bên cạnh Trì Trì của tôi sao! Không được! Mẹ không đồng ý cuộc hôn nhân này! 】

【Trì Trì trước kia không phải vì bại lộ chuyện từng kết hôn mà khổ sở sao? Tạ Lục Dữ có phải cũng tiết lộ rằng anh ấy đã từng kết hôn không? Liên kết mọi thứ lại, uh....】

【Mấy chị em phía trước nghĩ nhiều quá rồi đó, tôi bắt đầu tức giận rồi, tránh xa Trì Trì của tôi ra! 】

*

Tạ Lục Dữ không biết đã làm thế nào để vượt qua nửa phần sau của chương trình, khi hắn lấy lại điện thoại di động thì liền đặt nó vào túi trong của áo khoác, hắn không thể rời khỏi trường quay, cố gắng hết sức để cư xử bình thường.

Hắn nghĩ, Trì Trì không thích bị bàn tán về chuyện cá nhân, hắn nên giả vờ điềm nhiên như không.

Nhưng trên thực tế, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy sự mất tập trung của hắn.

Chương trình kết thúc, ngay lập tức có những top hotsearch.

【Cố Thanh Trì và Tạ Lục Dữ bị nghi ngờ đã từng kết hôn】

【Cố Thanh Trì nghi ngờ bị lạm dụng tình cảm.】

【Trạng thái tinh thần của Cố Thanh Trì】

Tạ Lục Dữ không biết những chuyện này, hắn đã ngồi một mình trong phòng khách từ khi trời còn lờ mờ sáng đến tận đêm khuya.

Tạ Lục Dữ có yêu Cố Thanh Trì không? Không còn nghi ngờ gì nữa, là yêu, nhưng yêu bao nhiêu? Yêu hơn đôi mắt của bản thân, yêu hơn sinh mạng của chính mình.

Nhưng yêu nhiều bao nhiêu thì vào lúc này lại càng đau đớn bấy nhiêu.

Mỗi câu mỗi từ hắn đọc lúc này dường như trở thành một con dao, từng nhát từng nhát đâm vào tim hắn.

Hắn dường như là một kẻ tự ngược chính mình, một lần lại một lần, kiểm tra đi kiểm tra lại từng tin nhắn một.

Từ những lời này, hắn có thể cảm nhận được hết quá trình Cố Thanh Trì từng chút từng chút rơi vào tuyệt vọng.

Lúc đầu, hắn vẫn có thể nhìn thấy cảm xúc tích cực của Cố Thanh Trì, người trong lòng hắn, đã nỗ lực sống như vậy.

Mà hắn lúc đó đang làm gì? Trí nhớ của Tạ Lục Dữ rất tốt, tuy đang trong trạng thái hỗn loạn nhưng vẫn có thể nhớ lại.

Lúc đó hắn bởi vì bị ép hôn mà rất khó chịu, hàng ngày ra ngoài vui chơi, ăn tối với bạn bè, giải tỏa cơn cáu kỉnh.

Mà Cố Thanh Trì, người hắn muốn dùng cả đời để yêu, đang phải vật lộn từng chút một để sống.

Hắn khi đó đã thành công trở nên nổi tiếng, con đường rộng mở, nhưng dù vậy, hắn vẫn phải phụ thuộc những cuộc chơi để giải tỏa cảm xúc tiêu cực, buồn chán.

Mà Cố Thanh Trì khi đó chỉ vừa mới thành niên, như hoa hướng dương chớm nở, ngây thơ, nhưng không ai quan tâm đến, chỉ có thể tự mình cố gắng hướng về phía mặt trời mà trưởng thành, nhưng cố gắng cách mấy cũng chỉ bằng không.

Tạ Lục Dữ từ từ đọc tiếp.

Sau đó đến giữa chừng, Cố Thanh Trì có lẽ cuối cùng cũng suy sụp rồi, đây cũng là khoảng thời gian cảm xúc của Cố Thanh Trì bộc lộ ra ngoài nhiều nhất.

Các tin nhắn đã gửi cũng có thể dễ dàng nhìn ra trạng thái hỗn loạn của cậu.

【Vì tôi quá phiền phức nên mới bị bỏ rơi phải không? Có phải tôi nên yêu anh không? Nếu như tôi yêu anh rồi vậy có phải trong nhà sẽ có thêm người, tôi sẽ không còn một mình nữa đúng không? 】

【Đừng vứt bỏ tôi, cầu xin anh. 】

【Cứu tôi, xin anh đó. 】

【Tôi yêu anh, anh có thể, có thể thích tôi dù chỉ một chút không? 】

..............

Sau đó, tin nhắn của Cố Thanh Trì không còn những thứ này, ôn hòa hơn rất nhiều, cũng tĩnh lặng hơn rất nhiều.

Nhưng những tin nhắn tĩnh lặng trong khoảng thời gian sau đó càng khiến Tạ Lục Dữ khó chịu hơn.

Vào thời điểm đó không hiểu sao lại nghĩ hắn lại nghĩ đến một quen, đau mãi rồi cũng tập thành quen.

Cố Thanh Trì không phải là không tuyệt vọng nữa, chỉ là cậu đã quen rồi.

Tạ Lục Dữ nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, nhưng trong đầu đều chỉ có một hình ảnh.

Ngày hôm đó Cố Thanh Trì ngã trong phòng khách, môi tái nhợt lạnh lẽo, thảm trải sàn thấm đẫm máu, điện thoại vứt trên mặt đất.

Lông Tiểu Ly Hoa bê bết máu, nhút nhát đứng ở cửa phòng tắm.

Vào thời điểm đó, Tạ Lục Dữ thực sự cảm thấy mình sắp đánh mất Cố Thanh Trì, thứ so với đôi mắt và mạng sống của chính mình còn quý giá hơn.

Nhưng Tạ Lục Dữ không bao giờ nghĩ đến, người đã trao con dao cắt vào da và máu thịt của Cố Thanh Trì ngày hôm đó không ai khác chính là hắn của quá khứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.