Cô y tá vừa nói xong, cả phòng đột nhiên chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều quay ra nhìn Cố Thanh Trì nãy giờ vẫn đang cầm thìa, cậu cẩn thận khuấy cháo trong bát nhỏ, nhưng nhìn lượng cháo trong bát không có gì thay đổi, liền biết cậu ăn không ngon chút nào.
Cảm thấy căn phòng trở nên yên tĩnh, cậu từ từ dừng khuấy bát cháo, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Cố phu nhân, cậu mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, một nửa vai lộ ra một cách lỏng lẻo ở phía gót của xương đòn, một tay cầm thìa, trên tay còn có một miếng băng dán cá nhân sau khi bị kim đâm vào, nhìn nhỏ nhỏ ngoan ngoan, cậu không thích mặc đồ ngủ, mà thích dùng những bộ quần áo thoải mái nhất mà mình mặc làm đồ ngủ, đây được coi là một tật xấu của Cố Thanh Trì.
Cố phu nhân chính là người đã phá vỡ sự im lặng.
"Đây không phải là con trai tôi, là cháu trai."
Hình như tinh thần Cố phu nhân hôm nay tốt hơn rất nhiều, bà có thể nhận ra rõ ràng mối quan hệ giữa mình và Cố Thanh Trì.
Cúi đầu ngồi ở trên giường, tay Cố Thanh Trì nắm không chắc, cái muỗng đập mạnh vào chiếc bát nhỏ, phát ra thanh âm chói tai.
Cố phu nhân lo lắng nhìn sang, hai tay Cố Thanh Trì chống ở mép bàn nhỏ, cúi đầu, tóc xõa xuống, nhìn không rõ vẻ mặt.
"Tay Trì Trì có phải không có sức không, mau, bỏ xuống, bác giúp con."
Cố phu nhân không để ý đến lời cự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-anh-de-vut-bo/3553801/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.