Hôm nay là một ngày mà thời tiết đẹp hiếm có, mặt trời bên ngoài tỏa sáng rực rỡ, từ cửa sổ còn có thể nhìn thấy được vườn hoa, cây cối bên trong bốn mùa luôn tươi tốt, lá của những cây cổ thụ có màu xanh đậm hơn, khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cố Thanh Trì đã dậy từ rất sớm, cậu ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, Tạ Lục Dữ mang cho cậu một bộ chăn gối và một cốc sữa ấm, làm xong việc thì cũng theo cậu đến bên cửa sổ.
Cố Thanh Trì vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, Tạ Lục Dữ bên cạnh làm gì cũng đều bị cậu lờ đi, thời gian này cậu trầm lặng hơn rất nhiều so với trước kia, điều đó cho thấy rằng tâm trạng của cậu lại sa sút đi. Tạ Lục Dữ cũng đã quen, cả ngày chỉ để ý đến mọi lời nói và hành động của Cố Thanh Trì.
Tạ Lục Dữ bây giờ nghĩ lại, lúc trước bọn họ sống chung với nhau, có rất nhiều thứ đã lộ ra rất rõ ràng.
Chỉ là Tạ Lục Dữ trước đây không cảm thấy có gì kì lạ, luôn cho rằng Cố Thanh Trì ở bên ngoài gặp phải chuyện gì đó không vừa ý, còn nghĩ rằng khả năng chịu đựng áp lực của Cố Thanh Trì không tốt. Tuy rằng hắn vẫn kiên nhẫn trao cho cậu một cái ôm hay mang cho cậu một chiếc chăn ấm, nhưng hắn không bao giờ thực sự để ý.
Thậm chí rất nhiều lần, Tạ Lục Dữ cảm thấy phiền chán, đôi khi còn không thèm quan tâm, Tạ Lục Dữ từ trước đến nay đều luôn mạnh mẽ, liền nghĩ rằng những người khác cũng sẽ như vậy. Hắn luôn cho mình là đúng, quá tự phụ, trước giờ chưa từng dành thời gian để đi tìm hiểu về người khác. Bây giờ thì hay rồi, tự mình ăn phải trái đắng.
Mặc dù lúc đó Cố Thanh Trì luôn cảm thấy buồn bực vô cớ nhưng kỳ thực cậu lại không hề làm phiền đến người khác. Nếu có người dỗ thì liền vui vẻ trở lại, không thì sẽ ở một mình tự tìm vui vẻ, khiến cho mọi người vô cùng an tâm.
Tạ Lục Dữ bây giờ mỗi lần gặp phải tình huống này liền biết suy nghĩ hơn, sau đó càng cẩn thận từng li từng tí một.
Hắn phát hiện thời gian sa sút lần này của Cố Thanh Trì đặc biệt dài, kể từ tối hôm đó Tạ Lục Dữ gặp Cố Thanh Trì cũng đã mấy ngày, nhưng cậu dường như chưa hề vui lên chút nào. Cậu như đang sống trong thế giới của chính mình, hoàn toàn không nói bất cứ điều gì, Tạ Lục Dữ đưa gì cho cậu thì cậu cũng liền cầm lấy cái đó, không hề chủ động mở miệng đòi hỏi điều gì.
Cố Thanh Trì không biết đã ngồi bên cửa sổ bao lâu, đột nhiên nói.
"Hôm nay tôi muốn đi thăm vườn hoa một lát."
Tạ Lục Dữ vô cùng kinh ngạc, liền ngay lập tức đáp lại.
"Được, hôm nay thời tiết rất tốt, em đi thay quần áo đi, để anh dọn dẹp bàn ở bên ngoài một lát, nếu em muốn thì hôm nay chúng ta có thể ăn thịt nướng ngoài trời."
Cố Thanh Trì đáp lại một tiếng, cũng bắt đầu có chút quan tâm đến đề nghị của Tạ Lục Dữ, nói với Tạ Lục Dữ cậu muốn ăn cá.
Tâm trạng của cậu hôm nay không tệ, bỗng như búp bê đột nhiên trở nên sinh động.
Cố Thanh Trì buổi sáng thức dậy còn chưa sửa soạn, hai người quyết định sẽ dùng bữa ở trong vườn hoa, Cố Thanh Trì liền đi súc miệng, Tạ Lục Dữ đi lấy đồ để nướng. Câu đặc biệt thay áo ngủ của mình bằng một chiếc áo len ấm áp, sửa soạn bản thân thật gọn gàng, sau đó còn có tâm trạng chăm sóc tóc tai cho chỉn chu.
Cậu chỉnh đốn bản thân xong, đúng lúc Tạ Lục Dữ cũng đã chuẩn bị được bảy tám phần, hắn vừa lúc đem ghế và đồ ăn ra, Cố Thanh Trì liền cầm lấy ghế.
Than đã cháy, Tiểu Li Hoa ngửi thấy mùi cá vô cùng phấn khích, liền dính lấy Cố Thanh Trì đang ngồi trên ghế rồi ló đầu ra nhìn.
Cố Thanh Trì tuy rằng không biết nướng nhưng cũng rất sẵn lòng tự mình nướng, nướng được một nửa thì thất thần nhìn về phía đám cây cối bên cạnh, Tạ Lục Dữ liền giúp cậu để ý mấy bắp ngô nướng trước mặt.
Một lúc sau Cố Thanh trì đột nhiên nói.
"Hoa, đều chết hết rồi."
Tạ Lục Dữ cũng nhìn qua, trong vườn ngoại trừ một số cây luôn xanh bốn mùa thì còn có một biển hoa, nhưng những loài hoa đó đều chỉ sống trong một năm, bây giờ đã vào thu, hoa đều đã héo rũ, ngay cả lá cây cũng bắt đầu úa vàng.
Sau đó Cố Thanh trì tựa hồ lại mất đi hứng thú, giống như một con búp bê hết pin, thích thú ăn một chút cá nhưng đồ ăn vẫn còn thừa lại hơn phân nửa.
Sau khi dọn dẹp, Tạ Lục Dữ đứng dậy lấy đĩa trước mặt Cố Thanh Trì, cậu đột nhiên nắm lấy tay áo Tạ Lục Dữ, dùng tông giọng không thể nhẹ nhàng hơn nói.
"Xin lỗi, nhưng tôi rất mệt mỏi, sống tốt mỗi ngày cũng rất mệt mỏi."
Nói xong, nước mắt cậu liền rơi xuống, những giọt nước mắt rơi xuống ống tay áo rất nhanh lại tan biến, ánh sáng vừa hay chiếu đến, Cố Thanh Trì an tĩnh rơi lệ, đẹp đến mức khiến người ta liên tưởng đến lệ châu của người cá.
Tạ Lục Dữ được một phen hoảng hốt.
Hắn rất muốn hỏi, sống tại sao lại mệt mỏi? Không phải mọi thứ đều đang tốt sao? Đi ra vườn ngắm hoa, còn ăn cá nướng, không phải đó đều là những việc em muốn làm sao, tại sao lại cảm thấy mệt mỏi?
Nhưng Tạ Lục Dữ lại không hỏi, tất cả những điều đó đều là vô nghĩa, hắn hiện tại đang học cách để hiểu Cố Thanh Trì.
Tạ Lục Dữ không thể cảm nhận rõ được những ưu tư của Cố Thanh Trì, nhưng nhất định là rất khó chịu, nếu không thì cậu sẽ không khóc nấc lên như vậy. Cố Thanh Trì không hẳn là một người thích khóc lóc, cậu khóc lên như vậy nhất định là đang rất buồn, rất rất buồn.
Tạ Lục Dữ đặc biệt còn cảm thấy biết ơn vì cậu đã khóc lên, Tạ Lục Dữ nhớ tới một câu nói của bác sĩ, sự sụp đổ luôn đến trong thầm lặng.
Im lặng so với việc khóc lên còn đáng sợ hơn rất nhiều lần, thậm chí đến cả cơ hội để níu kéo cũng không có.
"Anh biết, anh biết rất vất vả, Tiểu Cố nhà chúng ta đã mệt rồi, Tiểu Cố của chúng ta đã làm rất tốt, nhưng hãy kiên trì thêm chút nữa, nếu cảm thấy khó chịu thì nói với anh."
Tạ Lục Dữ nói rất lâu cũng nói rất nhiều thứ, hắn ôm lấy Cố Thanh Trì vô cùng lâu.
Đêm khuya, Cố Thanh Trì đã ngủ.
Tạ Lục Dữ vẫn còn đứng ở bên ngoài ban công gọi điện thoại, hắn gọi điện cho bác sĩ tâm lý tính phí theo phút, bộ dạng cứ như hắn không cần tiền nữa.
"Chính là hôm nay, ban đầu vẫn rất tốt, đột nhiên lại khóc nói rằng rất mệt mỏi..."
"Ngài ngày mai lại đến một chuyến đi."
Tạ Lục Dữ kỳ thực đã gọi cho bác sĩ rất nhiều lần, mấy lần bác sĩ đều đến nơi rồi, nhưng Tạ Lục Dữ lại không biết nên mở lời với Cố Thanh Trì như thế nào, sau đó lại bỏ qua.
"Ngài trước tiên hãy đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó, tôi xem tình hình rồi khi đến lúc sẽ gọi cho ngài."
Khu dân cư này rất vắng vẻ, gần đó không có bất kì quán cà phê nào, mỗi lần bác sĩ đến đều gặp mặt ở cửa hàng tiện lợi gần đó, may mắn là tính khí của bác sĩ rất tốt, còn có Tạ Lục Dữ cũng đã trả rất nhiều tiền vì vậy nên người ta cũng rất vui vẻ lăn đến.
Mà Tạ Lục Dữ ở bên này nghĩ ngợi cả đêm, cuối cùng cũng nghĩ ra được một lý do hợp lí.
*
Ngày thứ hai, đợi đến khi Cố Thanh Trì ăn cơm xong.
Tạ Lục Dữ thản nhiên nói.
"Công ty vừa có thông báo, em nhìn xem, tụi em có cái nào không."
Cố Thanh Trì liền lấy điện thoại ra, tin nhắn trên điện thoại của cậu không nhiều, chỉ có một tin nhắn nên rất dễ dàng nhìn thấy.
[Thông báo, kể từ hôm nay bài kiểm tra tâm lý của tất cả các nghệ sĩ trong công ty sẽ được đổi thành mỗi tháng một lần và những cá nhân không đủ tiêu chuẩn, tùy thuộc vào phản hồi có thể gia tăng tần suất kiểm tra một cách thích hợp.]
Lần tư vấn tâm lý này cần nộp một biểu mẫu, các mục trên cần thông qua hết, cuối cùng bác sĩ sẽ đưa ra ý kiến, Cố Thanh Trì ở công ty đều cùng những người khác làm, lúc đó khám sức khỏe lần lượt, sau khám sức khỏe là kiểm tra tâm lý, còn phải xếp hàng.
Đề mục thì rất nhiều nhưng mỗi lần đều na ná nhau, Cố Thanh trì nhìn lướt qua liền biết được đáp án chính xác là gì, điểm số lần nào cũng rất ổn áp.
Cuối cùng là cùng bác sĩ nói chuyện một một, bác sĩ sẽ nhìn ra gì đó và viết xuống phần nhận xét, chẳng hạn như có xu hướng lo lắng, nhưng trong công ty có không ít người cũng có khuyết điểm đó, Cố Thanh Trì không nổi bật trong số họ. Ngay cả Diệp Lí và Tiểu Khả cũng cảm thấy Cố Thanh Trì chỉ là cảm xúc có chút không ổn định, nhiều nghệ sĩ đều như vậy, áp lực của họ rất lớn, Cố Thanh Trì vẫn còn được coi là rất tốt.
Tạ Lục Dữ tiếp tục nói càn.
"Anh vừa hẹn với một vị bác sĩ ở đây, lát nữa sẽ tới, là người lúc trước kiểm tra cho anh, em cũng làm đi, sau đó anh sẽ nộp phiếu của chúng ta cùng nhau."
Cố Thanh Trì, người "cá biệt" được điều động nội bộ đã không hề nhận ra.
Bác sĩ rất nhanh đã đến, anh ta nhìn rất trẻ, so với vị bác sĩ mặc áo khoác trắng lần trước tình cờ gặp mặt thì không hề giống, đồ anh ta mặc tạo cảm giác rất thân thuộc, giống như người hàng xóm thân thiết mà bạn luôn chào hỏi mỗi ngày.
Áo len màu nâu nhạt, tóc xoăn, đeo kính gọng đen, luôn luôn cười híp mắt, thoạt nhìn như luôn tràn đầy năng lượng trong mọi việc, trên tay cầm một chiếc cặp đựng giấy tờ, bên trên còn có các họa tiết hoạt hình.
Cố Thanh Trì nhìn lại lần thứ hai, anh ta liền cầm lấy chiếc cặp và dành cho Cố Thanh Trì một lời giới thiệu vô cùng nhiệt tình.
"Chú chuột màu vàng trên này là Pikachu, có thể phóng điện, mỗi lần phóng điện sẽ kêu Pika Pika Pikachu."
Anh ta bắt chước rất giống, Cố Thanh Trì liền mỉm cười nhẹ.
Tạ Lục Dữ ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Trì.
Bác sĩ giả vờ như không quen biết, làm bộ làm tịch hỏi.
"Tôi là Tưởng Thành, các cậu có thể gọi tôi là bác sĩ Tưởng, tôi đã mang bài kiểm tra đến cho hai cậu, ai muốn kiểm tra trước?"
Tạ Lục Dữ ho lên một tiếng, thương lượng với Cố Thanh Trì.
"Như nhau cả, hay là em trước đi?"
Cố Thanh Trì hừm một tiếng, vô cùng thành thật nêu ra ý kiến.
"Anh có thể kiểm tra trước còn tôi sẽ nói chuyện với bác sĩ, như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian."
Nụ cười của bác sĩ vẫn không hề thay đổi, lấy ra một xấp giấy đưa cho Tạ Lục Dữ.
"Được, được, tiết kiệm thời gian, đề mục lần này cũng không ít."
Tạ Lục Dữ ho một tiếng, nhận lấy đề bài, bắt đầu làm, muốn làm một tấm gương tốt cho Cố Thanh Trì, vô cùng nghiêm túc.
Bác sĩ bỏ qua việc hỏi về triệu chứng, rất hiển nhiên là Tạ Lục Dữ đã nói chi tiết hết tất cả, hắn hận không thể ăn bớt đi hai miếng cơm trong bữa tối để giải thích mọi thứ rõ ràng.
Anh ta cùng với Cố Thanh Trì nói chuyện rất tùy ý, đồng thời cũng làm một vài thử nghiệm nhỏ.
Bên kia Tạ Lục Dữ vẫn đang làm trắc nghiệm.
Bác sĩ lấy bút ra, ở tờ giấy phản hồi mà công ty phát cho Cố Thanh Trì viết gì đó.
"Được rồi, tôi cảm thấy cậu không cần phải làm bài trắc nghiệm nữa, có chút lo lắng, lại còn mất ngủ. Tiêu chuẩn của tôi rất nghiêm khắc, cậu không vượt qua phần đối thoại, cần có sự chăm sóc đặc biệt. Tiếp theo, tôi cần phải gặp cậu mỗi tuần một lần, trước đó thì cậu cứ làm việc bình thường, sẽ không bị ảnh hưởng."
Một đống câu hỏi của Tạ Lục Dữ không chỉ có các câu hỏi chọn lựa đáp án mà còn có những câu hỏi ngắn, hắn vừa mới làm xong liền đưa câu trả lời cho bác sĩ sau đó thì thầm với Cố Thanh Trì.
"Vị bác sĩ này rất nghiêm khắc, trước đây anh cũng bị như vậy, mấy lần đều không cho anh qua, ngày ngày tìm anh nói chuyện."
Đợi đến khi Tạ Lục Dữ giả vờ giả vịt nói chuyện với bác sĩ xong, tiễn bác sĩ ra ngoài.
"Như vậy phải làm sao đây? Tôi cảm thấy vấn đề rất nghiêm trọng, em ấy mỗi ngày đều không vui vẻ, có thể đưa thuốc cho cậu ấy trước không, em ấy ngày ngày như vậy thì quá dằn vặt rồi."
Bác sĩ Tưởng cũng trở nên nghiêm túc, đẩy gọng kính.
"Không thể tùy tiện kê đơn thuốc, đặc biệt là thuốc điều trị trầm cảm, thuốc có tính gây nghiện. Hiện tại cậu ấy có xu hướng bị trầm cảm nhưng cậu mới chỉ kể cho tôi về tình trạng của cậu ấy chưa đến một tuần, còn quá ngắn. Chẩn đoán rất phức tạp, tôi vẫn cần nói chuyện thêm vài lần nữa, hiện tại, việc tự điều chỉnh là ưu tiên hàng đầu."
*
Bên trong một căn biệt thự rộng lớn, một người phụ nữ đang thờ ơ dùng thìa chọc vào bát yến trước mặt, trong khi vẫn đang gọi điện thoại.
"Cậu nói có buồn cười không, con trai tôi ly hôn mà tôi phải nhìn hotsearch mới biết."
Người bên trong điện thoại không biết đã nói gì, người phụ nữ liền vứt chiếc thìa vào bát.
"Làm sao, loạn rồi, tôi không quản được Tạ Lục Dữ, không lẽ không quản được thằng nhóc đó? Trông nghe lời thế kia, ai biết lại có thể lẳng lặng chạy đi ly hôn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]