Chương trước
Chương sau
Hoa nhỏ gypsophila dễ thương mang ý nghĩa về sự thuần khiết, tình yêu sét đánh và sự chân thành, thường được dùng trong đám cưới.

***

Tạ Lục Dữ nhếch khóe miệng, lộ ra răng nanh, nhìn có vẻ không vui lắm.

Hắn đơn giản 'Ừ' một tiếng, cũng xem như là đáp lại lời chào của Trình Huyền.

Người đại diện của Trình Huyền lặng lẽ xê dịch ra sau, gắt gao giữ chặt Trình Huyền, Trình Huyền hai lần muốn giằng ra, nhưng không được, cũng không thỏa hiệp, cứ như vậy đứng ở tư thế này nói chuyện.

Trình Huyền có một cái tật, đó là cái gì cũng dám nói, người đại diện đi theo anh ta đã lâu như vậy, còn không phân biệt được là anh ta phúc hắc hay là anh ta khờ thật.

Tạ Lục Dữ trầm mặc đứng một hồi lâu, dựa lưng vào tường, ở trước mặt Cố Thanh Trì mà mặt không đổi sắc mách lẻo Trình Huyền vốn còn đang mờ mịt.

"Thầy Trình thật hoạt bát, rất phù hợp với cái gameshow cha mẹ con nổi tiếng cách đây hai ngày trước, hiện tại người xem đều thích những người hoạt bát như cậu ấy."

Trình Huyền như cũ cười đến vẻ mặt xán lạn như ánh mặt trời, phía sau giống như nở cả một vườn hoa.

"Nhưng thầy Tạ thì ngược lại, không thích hợp với gameshow, bảo dưỡng thật tốt, hoàn toàn nhìn không ra là đã lớn tuổi như vậy, nhưng là nhìn không ra cũng không có nghĩa là không có, người trong nhà hẳn là nên giục kết hôn rồi nhỉ?"

Lời nói như một con dao sắc bén vô hình đâm vào trong lòng Tạ Lục Dữ, trúng ngay giữa tim.

Tạ Lục Dữ cười lạnh một tiếng, như cũ kiên quyết không để lộ ra yếu thế.

"Thật ngại quá, tôi không có loại phiền não này."

"Vậy thì đúng là may mắn, có thể tiếp tục duy trì cuộc sống độc thân."

"Độc thân có gì không tốt chứ, nhưng tôi cũng không tính mãi mãi không kết hôn, anh bạn trẻ đừng đoán mò."

Đề tài bất tri bất giác đã chuyển hướng.

Cố Thanh Trì cầm lấy khăn lông ở bên cạnh lau mồ hôi dọc theo sườn mặt, nghe hai người nói chuyện rất nghiêm túc, còn nhẹ nhàng bâng quơ 'ừ' một tiếng.

Hai người đều quay đầu nhìn Cố Thanh Trì.

Tay Cố Thanh Trì dừng lại một chút, không thể không giải thích nói.

"Ý tôi là, chủ nghĩa không kết hôn khá tốt."

Tạ - đằng đằng sát khí - Lục Dữ và Trình - thiên chân vô tà - Huyền đều nghẹn họng: Thật ra cũng không tốt như vậy......

Trình Huyền nhìn Cố Thanh Trì muốn nói lại thôi, còn đang tính mở miệng nói thêm cái gì đó, người đại diện vội vàng muốn kéo anh ta lại.

Đáng tiếc lại chậm một bước, Trình Huyền tiến lại gần Cố Thanh Trì, lo lắng sốt ruột, thấm thía mà nói.

Theo lý thuyết thì anh ta không nên can thiệp vào chuyện đời tư của người khác, nhưng nếu Cố Thanh Trì là người theo chủ nghĩa không kết hôn, vậy em trai anh ta phải làm sao bây giờ, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, nên khuyên thì cần phải khuyên.

"Cậu là hậu bối của tôi, cũng coi như là một nửa em trai tôi, tôi nói năng không xuôi tai, nhưng cậu còn trẻ, cậu và thầy Tạ không giống nhau, thầy Tạ đã bao nhiêu tuổi rồi, chuyện nên trải qua đều đã trải qua rồi, không có gì phải tiếc nuối, nhưng cậu không giống vậy......"

Cố Thanh Trì là một người biết lắng nghe, người khác nói cái gì cậu đều nghiêm túc nghe, đôi khi còn gật gật đầu phụ họa theo, cũng không biết có nghe vào hay không, nhưng dù sao Trình Huyền giảng đạo lý rất vui vẻ.

Tạ Lục Dữ đứng bên cạnh bị chọc trúng vài đao.

Tuổi lớn, năm nay đã 27, rất nhanh liền sẽ 30 tuổi.

Nên trải qua thì đều đã trải qua, từng có tiền sử kết hôn.

Vô pháp phản bác.jpg

Tạ Lục Dữ ban đầu cũng biết Trình Huyền, khi đó hắn còn cảm thấy đứa nhỏ này không tồi.

Hiện tại trong mắt Tạ Lục Dữ, Trình Huyền chính là một tên bạch liên hoa bên ngoài thì trông có vẻ nhu nhược đáng thương, nhưng bên trong tâm cơ thâm trầm, đầy mưu mô!

Ban đầu Tạ Lục Dữ còn thờ ơ lãnh đạm, nhưng hiện tại quanh thân Tạ Lục Dữ đều đã tràn ngập sát khí.

Khuôn mặt người đại diện của Trình Huyền xám như tro tàn.

Trình Huyền lại không chịu ảnh hưởng chút nào, nói xong còn cảm thấy rất mỹ mãn, dưới ánh nhìn chăm chú tràn ngập sát khí của Tạ Lục Dữ mà trao đổi ánh mắt với Cố Thanh Trì, cuối cùng anh ta gật gật đầu, ở bên tai giơ động tác gọi điện thoại.

Cố Thanh Trì thấy được ánh mắt của anh ta, cũng không biết là hiểu được cái gì mà hơi gật đầu.

Trình Huyền vừa lòng rời đi, trước khi đi còn vẫy vẫy tay.

"Tôi đi đây, hẹn gặp lại!"

Ở dưới mí mắt của Tạ Lục Dữ, chính là hai người họ đạt thành chung một nhận thức một cách hoàn mỹ, Tạ Lục Dữ cảm giác được nguy cơ tràn ngập.

Dựa theo giáo dưỡng của bản thân hắn, hắn biết hắn không nên nghe trộm việc tư của người khác, mặt ngoài Tạ Lục Dữ cũng không tỏ vẻ gì khác thường.

Nhưng kỳ thật bên trong đã điên cuồng gào thét muốn biết bọn họ rốt cuộc đã nói cái gì.

Tiểu Cố dễ bị lừa như vậy, hiện tại người trong xã hội lại phức tạp, đã từng bị lừa một lần, nếm qua một lần thiệt thòi, không chừng, lần này lại bị che mắt mắt nữa thì làm sao!

Tạ Lục Dữ càng nghĩ càng không yên tâm, hắn 'Khụ' một tiếng, hắng giọng nói, đi đến bên người Cố Thanh Trì, quyết định tiêm cho Tiểu Cố một liều thuốc dự phòng.

"Hiện tại những tên đàn ông trẻ tuổi thích nói cái gì thì nói cái đó, không đáng tin --"

Cố Thanh Trì bỗng nhiên giương mắt nhìn Tạ Lục Dữ.

Tạ Lục Dữ bất tri bất giác ngừng nói lại, ánh mắt Cố Thanh Trì cực rõ ràng và nghiêm túc, dưới ánh mắt của Cố Thanh Trì, những tâm tư nhỏ của hắn tựa hồ không cách nào che giấu.

Da mặt của Tạ Lục Dữ rất dày, cả đời hắn lăn lộn trong giới giải trí mở mắt nhắm mắt đều có thể dễ dàng nói dối, hiện tại lời nói treo ở bên miệng lại nói không nên lời.

Hắn khom lưng, thấp giọng, cả người thêm vài phần dịu dàng.

"Buổi tối nay sẽ làm cá."

Cố Thanh Trì bỗng nhiên cười một cái, quả nhiên, thực sự rất ấm áp.

"Ừm."

*

Qua vài ngày, không thấy có tin tức gì về Trình Huyền, Tạ Lục Dữ dần dần buông xuống cảnh giác, tên nhóc chưa mọc đủ lông đủ cánh, không có gì uy hiếp.

Khóa học huấn luyện khiêu vũ nhảy Latin của Cố Thanh Trì còn chưa học xong.

Tạ Lục Dữ cũng đi theo mỗi ngày đến công ty cỗ vũ cậu, thời điểm không có việc gì sẽ ở trong văn phòng của Phan Tiểu Thành.

Phan Tiểu Thành hôm nay hiếm khi không lải nhải với hắn, vẻ mặt hơi nghiêm trọng mà nhìn Tạ Lục Dữ.

"Lão Tạ, cậu nói thật đi, cậu có phải bị trúng tà hay không, tôi phát hiện cậu hiện tại không còn là cậu của trước kia nữa."

Tạ Lục Dữ liếc anh ta một cái, tay tiếp tục đánh chữ trên di động, lộc cộc, âm thanh bàn phím trên điện thoại vang lên.

Hắn đang bận tìm truyện cười trên mạng, tìm mọi cách để khiến cho Tiểu Cố vui vẻ, không có thời gian rảnh để phản ứng với những người râu ria, tỷ như Phan Tiểu Thành.

Nhưng vì nghĩ cho danh dự của bản thân, Tạ Lục Dữ cố ý ban phát cho anh ta một chút lực chú ý.

"Đừng bôi nhọ tôi, tôi trước giờ vẫn luôn băng thanh ngọc khiết."

Phan Tiểu Thành phẫn nộ cực kì.

"Không, cậu thay đổi rồi, cậu có phải tính quy tắc ngầm với mấy đứa nhỏ ở lầu dưới đúng không?"

Tạ Lục Dữ để di động xuống, buông chân bắt chéo, ngồi thẳng dậy, mắt thấy cũng đứng đắn lên.

Kỳ thật hắn vốn cũng không tính dối gạt Phan Tiểu Thành, cũng không phải trai tráng mới lớn, da mặt không mỏng như vậy, bên phía truyền thông thì né tránh một chút, trước mặt bạn bè thì cứ thoải mái hào phóng thừa nhận là được.

Hắn vừa tính mở miệng, Phan Tiểu Thành đã tay nhanh lẹ mắt cắt lời hắn, anh ta ôm ngực, tay run run rẩy rẩy chỉ vào Tạ Lục Dữ.

"Đừng có giảo biện, cậu thay đổi, tôi quá thất vọng rồi!"

Tạ Lục Dữ mặt không cảm xúc bình tĩnh nhìn anh ta ba giây.

"Ừ."

Phan Tiểu Thành dịch đến bên kia sô pha, chân thành đặt câu hỏi.

"Sao cậu không giải thích? Lúc này chúng ta không phải hẳn là, không, tôi không nghe, sau đó cậu chối bay chối biến, nói qua nói lại mấy hiệp như vậy không phải sao?"

Tạ Lục Dữ lần này ngay cả ánh mắt cũng không liếc anh ta lấy một cái, trực tiếp xoay người, đưa lưng về phía anh ta.

"Ây ây, tôi sai rồi, tôi sai rồi còn không được sao? Cậu nói một chút đi, sao lại thế này? Cây vạn tuế ra hoa là chuyện lớn." (*)

(*) Cây vạn tuế có ra hoa nhé! Theo các nghệ nhân cây cho biết nếu cây vạn tuế được trồng trong điều kiện thích hợp và biết cách chăm sóc thì khoảng 15-20 năm thì cây vạn tuế có thể nở hoa. Cho nên thường cây vạn tuế sẽ không ra hoa, phải cực kì hi hữu mới ra hoa =))

Sau khi qua mấy hiệp như vậy, Tạ Lục Dữ cất di động, giống như đại gia mà ngồi ở trên sô pha.

Nói được một nửa lại bắt đầu làm bộ làm tịch.

"Cổ họng của tôi hơi không thoải mái lắm --"

Phan Tiểu Thành rót cho hắn một ly nước, xoa bóp chân cho hắn, sốt ruột tới độ phun ra cả giọng Đông Bắc.

"Mau ún đi, cậu lèm tôi sốt hết cả ruột đay lèy."

"Cái này còn phải về từ rất lâu về trước..."

【 Sau khi lược bớt một ngàn chữ......】

Từ một đống lời vô nghĩa của Tạ Lục Dữ, Phan Tiểu Thành từ giữa chuẩn xác bắt được trọng điểm.

Anh ta giật cái ly lại từ trong tay Tạ Lục Dữ.

"Uống cái gì mà uống, mỗi ngày đều không làm cái gì ra hồn."

Phan Tiểu Thành vô cùng đau đớn.

"Cậu bé kia mới bao lớn đâu chứ? Người ta còn chưa hiểu hết sự đời, khoảng cách thế hệ lớn như vậy mà cậu cũng xuống tay được."

Tạ Lục Dữ khịt mũi coi thường, hắn cầm di động đặt ở trên bàn, dáng người cao to ngồi dậy cúi người về phía trước, di dộng có hơi nhỏ, ngón tay ở trên màn hình vuốt tới vuốt lui.

"Đó là do anh già, tôi và anh không phải là người cùng thế hệ, ít ra tôi còn 28, 29, chưa qua U40, tôi và cậu ấy còn là U30, chung thế hệ, cực kì hợp."

Phan Tiểu Thành đột nhiên đứng đắn lên.

"Nói thật, là động tâm thật hay chỉ là thấy sắc nên nổi lòng muốn chơi thử?"

"Anh nói chuyện sao lại khó nghe như vậy chứ, chơi cái gì, tôi là người đứng đắn, sẽ hướng đến kết hôn, hôn nhân thiêng liêng như vậy, anh nhất định phải tôn trọng nó."

"Cậu cũng chẳng phải chưa từng kết hôn......"

Căn bản không có sức thuyết phục.

Bàn tay đang lướt di động của Tạ Lục Dữ dừng lại, hôn nhân hai năm trước của hắn không có cảm giác tồn tại gì, trước kia hắn không nghĩ nhiều như vậy.

Hắn cúi đầu, ngón tay cũng không biết đang lướt cái gì, trầm mặc xuống.

Bản thân Tạ Lục Dữ có một đôi cha mẹ thất bại.

Nhưng hắn và những đứa trẻ khác không giống nhau, không có thất vọng về hôn nhân linh tinh gì đó, ngược lại hắn đặc biệt coi trọng tình yêu, từ nhỏ hắn đã nghĩ, chính mình không cần liên hôn, nhất định phải tìm cho mình một người để yêu thương, thái độ đối với hôn nhân cũng rất nghiêm túc.

Trước kia hắn còn nói với Phan Tiểu Thành không muốn quay cảnh hôn, nếu có thì phải mượn góc độ mà quay, không hôn thật, nói là muốn để lại nụ hôn đầu cho người yêu.

Phan Tiểu Thành thiếu chút nữa cười tại chỗ, ngây thơ hiếm thấy, càng đừng nói là ở trong giới giải trí, nhưng mà cho đến bây giờ, Tạ Lục Dữ vẫn giữ lại quy tắc buồn cười kia, quay cảnh hôn thì phải mượn góc độ mà hôn giả.

Cuối cùng thì hết thảy đều trở thành trò cười.

Thiếu niên lúc trước ngay cả hôn môi cũng phải đỏ mặt trực tiếp nhảy vọt qua bước nói chuyện yêu đương.

Vào thời điểm bản thân cái gì cũng không hiểu rõ cứ thế mà kết hôn, cũng chỉ có một câu thông báo nhẹ nhàng bâng quơ.

Chỉ có chuyện này, Tạ Lục Dữ ngay cả nhắc cũng không muốn nhắc tới.

Lúc trước Phan Tiểu Thành cho hắn một chồng văn kiện liên quan đến chứng thực ly hôn còn đang gác trên bàn làm việc trong góc của Phan Tiểu Thành, Tạ Lục Dữ từng chạm qua một lần, từ trong tay Phan Tiểu Thành tiếp nhận nó, ném nó vào trong góc.

Phan Tiểu Thành vỗ vỗ bả vai của Tạ Lục Dữ, cũng có thể nói anh ta nhìn Tạ Lục Dữ lớn lên.

Thời điểm xảy ra chuyện kia, Tạ Lục Dữ còn chưa lớn, những người bạn cùng lứa tuổi đều đã từng yêu đương qua vài lần, Tạ Lục Dữ lại giống như là cự tuyệt tình yêu.

Lớn như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên động tâm, nói thật, Phan Tiểu Thành rất vui.

Cố tình miệng tiện, lúc này lại gợi lại chuyện này của Tạ Lục Dữ.

Phan Tiểu Thành hận không thể tát chính mình một cái, anh ta lựa lời an ủi.

"Việc này cũng không thể trách cậu, cậu cũng không cần giấu, cứ giải thích với đối phương cho rõ ràng, tôi thấy người ta rất thấu tình đạt lý, cũng không phải loại người tính tình không tốt --"

Tạ Lục Dữ phá lệ không nói chuyện, giọng nói của Phan Tiểu Thành càng ngày càng nhỏ, qua một hồi lâu, Phan Tiểu Thành mới nghe thấy Tạ Lục Dữ nói.

"Tôi còn chưa nói."

"Tôi không dám nói."

"Tôi sợ cậu ấy chê tôi bẩn."

________

Thời tiết âm u, dường như có một vài hạt mưa lạnh lẽo.

Tạ Lục Dữ đang ở cửa hàng bán hoa, hiện tại thời tiết có hơi lạnh.

Hắn từ trên motor bước xuống, trên người mặc trang phục ở nhà trong rất ngầu.

Áo khoác khoác ngoài, bên trong là một cái áo ngắn tay, áo khoác rộng mở, lộ ra một đoạn xương quai xanh, trên cổ có một sợi dây chuyền, trên sợi dây chuyền là một mặt dây chuyền hình xương, thân dưới mang quần jean rách.

Đầu đội mũ, bao tay mang lộ ra nửa ngón tay, còn có cả khẩu trang.

Tạ Lục Dữ lộ ra một bàn tay, trên ngón tay đeo hai cái nhẫn trang trí, trên lỗ tai còn khuyên tai, đặc biệt bên ngoài còn có một chiếc motor.

Nhìn khá phản nghịch, cực kì có phong cách ngầu lòi.

Lúc này hắn đang đứng quan sát các loại hoa trong cửa hàng bán hoa, nghiêm túc mà nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu ý nghĩa của các loại hoa.

Luôn do dự mãi, cuối cùng chọn một bó hoa Gypsophila.

Nhân viên cửa hàng đang gói lại cho hắn, nhân viên nữ ôm vào trong ngực, một bó hoa Gypsophila.

Tạ Lục Dữ cầm lấy phần dưới của bó hoa, bộ dáng thực nhẹ nhàng, vóc dáng hắn to lớn, làm bó hoa nhỏ xuống một vòng.

Nhân viên nữ nhìn hắn lần thứ hai

"Yêu trong âm thầm, yêu như bầu trời đầy sao, bạn gái anh sẽ rất vui."

Đôi mắt lộ ra bên ngoài của Tạ Lục Dữ nghe vậy liền cong lên.

"Bạn trai, lại nói còn chưa có thành đâu, vẫn còn sớm."

Nhân viên nữ ngây cả người, có chút kinh ngạc, không phải bởi vì người kia là bạn trai, hiện tại quan niệm của mọi người đều rất thoải mái, trừ bỏ một số thành phần tương đối cổ hủ, thì cũng không còn nhiều người chú ý tới vấn đề này nữa.

Cô ấy chỉ là không nghĩ tới, người đàn ông như vậy mà chưa theo đuổi được người mình thích.

Đây là cửa hàng bán hoa ở phụ cận chỗ ở hiện tại của Tạ Lục Dữ.

Xung quanh không quá phồn hoa, nhưng kiến trúc rất xinh đẹp, phía trước là nguyên một con đường trồng cây xanh, lại đi đến phía trước chính là vùng ngoại thành nối liền với một mảnh rừng rậm.

Hai bên là gạch đá xếp thành tường, ngay cả bên cạnh tiệm cà phê đều là dùng đường viền hoa dây thép làm thành biển số nhà, một nơi rất thích hợp để sinh hoạt.

Tạ Lục Dữ không tính lại cưỡi motor, dù sao cũng không xa lắm, liền tính cứ như vậy mà trở về nhà.

Trời có chút âm u, trên đường người đi lại không ít, những người đi lướt qua Tạ Lục Dữ đều không nhịn được liếc mắt một cái.

Tạ Lục Dữ tuy rằng không lộ mặt, nhưng là quần áo phối hợp không tồi, dáng người tốt, cao lại chân dài, chỉ cần xem bóng dáng, là có thể cho khiến người ta cảm giác rất tuấn tú.

Một anh đẹp trai ngầu như vậy, lại ôn nhu cầm một bó Gypsophila to tướng, khiến cho người ta cảm giác được một loại mị lực.

Phảng phất như mùi xăng xe máy hoà cùng mùi hoa thanh thanh đạm đạm.

Hắn trước đó chuẩn bị sinh nhật bất ngờ nhưng bởi vì Cố Thanh Trì trở về quá mệt mỏi nên tạm thời phải hủy bỏ.

Hiện tại đã tìm được thời điểm thích hợp, phải bổ sung.

Tạ Lục Dữ lần này lại chuẩn bị vẹn toàn, trước đó nói Cố Thanh Trì trở về ăn cơm, còn nhắc trước với thầy giáo dạy khiêu vũ, nói rằng chuẩn bị ít bài tập cho Cố Thanh Trì thôi, để cậu nhẹ nhàng một chút.

Tạ Lục Dữ ôm hoa đi xuyên qua phố hẻm, đi được một nửa thì di động rung lên, chỉ có để chế độ đặc biệt quan tâm mới nhắc nhở như vậy.

Hắn ngừng lại, đổi một tay khác cầm bó hoa, một tay lấy điện thoại từ túi áo khoác ra.

Màn hình đã sáng, bên trên gửi tới một tin nhắn

【 Tối nay tôi có chút việc nên không về. 】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.