Ngày tháng hai, tuyết liên tục, phủ tướng quân.
Tôn tướng quân hiếm khi nghỉ ngơi đang ho khan, từng tiếng tiếng, nói là anh hùng chập tối (anh hùng già rồi).
Tôn phu nhân vỗ lưng cho ông, vừa vỗ vừa chửi: “Vai già chân yếu, còn ngày ngày chạy đến doanh trại luyện binh, lại không thể nghỉ ngơi tốt vài ngày sao!”
Tôn lão tướng quân ngang dọc chiến trường nhiều năm, phi nước đại trên thế giới, vạn người đều sợ, nhưng mà ông ấy… …
Sợ vợ.
“Nhỏ tiếng chút, lỡ như bị người khác nghe thấy.” Tôn lão tướng quân đỏ cả mặt, giọng như muỗi kêu.
Tôn phu nhân một chưởng vỗ vào lưng ông: “Nhỏ tiếng cái rắm a, uống thuốc rồi chưa!”
“Uống rồi, uống rồi.” Tôn lão tướng quân lẩm bẩm.
“Hứ.” Tôn phu nhân chống nạnh, cả đầu tơ bạc, nhưng vẫn thấy bộ dạng nũng nịu của tiểu cô nương.
Bên ngoài có tiểu Tư* đến báo: “Đại nhân, Lý tướng quân cầu kiến.”
(*Tiểu Tư ở đây là đầy tớ trai)
Tôn tướng quân vội vàng thanh thanh cổ họng, khôi phục uy nghiêm: “Mời hắn ở phoàng khách đợi ta, ta sẽ tới đó ngay.”
Tiểu Tư thưa một tiếng, vội vàng lui xuống.
Tôn phu nhân thay Tôn lão tướng quân chỉnh đốn y phục, cùng nhau đi đến phòng khách.
Trong phòng khách có đứng một vị ngũ quan cân đối, thân cao tám thước, một người trẻ tuổi không nộ tự uy*, thấy được Tôn lão tướng quân, trước là quỳ lạy, rồi sau đó đứng dậy đỡ người.
(*不怒自威 - không nộ tự uy: nhìn vẻ ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-muon-tam-trong-hao-quang-cua-nam-chinh/3715292/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.