Nghe xong phương pháp của Tiêu Dư An, Án Hà Thanh trầm tiếng nhẹ hỏi: “Làm to chuyện như vậy, sẽ không khơi ra bất an và náo động chứ.”
“Có, khẳng định là có.” Tiêu Dư An ngữ điệu nhẹ nhõm, ý cười tràn đầy, khom lung bắt đầu chơi tuyết đóng trên lan can hành lang, “Từ xưa tới nay ngoại thích tham gia vào chính sự, ta không có phi tần, một số người nào đó lòng muốn giữ chính quyền chỉ có thể nhúng tay vào từ bên cấm luyến, bên trong cấm luyến không chừng đã bỏ sẵn vài tên thân tín của quan lớn vương gia? Cho nên ta đuổi đi hết cấm luyến hiện có, khẳng định sẽ khiến cho một số người hoảng hốt.”
“Cho nên ngươi là muốn tập quyền? Áp chế bọn họ?” Án Hà Thanh nhìn Tiêu Dư An hỏi, tuyết đã bị hắn lăn thành hai quả cầu lớn to bằng lòng bàn tay, trên đưới chồng lên nhau.
“Cũng không hẳn, cấm luyến suy cho cùng cũng không phải phi tần, không có quan phẩm, những người đó chủ yếu cũng là vì lấy lòng hoàng thượng, ta là lo lắng ngươi.”
“Ta?”
“Đúng.” Tiêu Dư An cúi đầu ở lân cận tìm kiếm một phen, kiếm được hai cành cây nhỏ, cắm lên trên quả cầu tuyết, làm ra một người tuyết nhỏ, sau đó ngẩng đầu hướng Án Hà Thanh cười, “Ngươi bây giờ là hậu cung giai nhân ba ngàn người, ba ngàn sủng ái tại một thân a.”
“Tạm không nói đến những thứ đố kỵ muốn ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t trong Cảnh dương cung, ngươi là hoàng tử Nam Yến quốc, ta là quân vương Bắc quốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-muon-tam-trong-hao-quang-cua-nam-chinh/3715290/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.