Thấy Án Hà Thanh hoàn toàn không che giấu mà thừa nhận, trong chứa chưởng viện có tiếng ồ lên, có kinh ngạc, cũng có lén vui.
“Hả?” Tiêu Dư An vô cùng kinh ngạc, “Cái gian phòng ngươi nhỏ như vậy, luyện kiếm ở đâu?”
Án Hà Thanh đáp: “Trong sân.”
Tiêu Dư An nói: “Sân cũng nhỏ a, chưa vung được hai cái đã gãy cây rồi đúng chứ?”
Hai câu hỏi này thật kỳ lạ, một đám người trượng nhị mò không rõ đầu óc, Án Hà Thanh cũng ngẩng người nửa buổi sau đó, mới gật gật đầu.
“Hồng Tụ.” Tiêu Dư An hướng qua Hồng Tụ vẫy vẫy tay.
“Có nô tỳ.” Hồng Tụ vội vàng hành lễ
“Quá đáng lắm luôn á! Không thể nhịn a không thể nhịn!” Tiêu Dư An đau lòng lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi.
“Hoàng thượng nguôi giận, nô tỳ hiểu rồi ạ.”Hồng Tụ vội vàng an ủi Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An hít một hơi thật sâu bình phục tâm trạng, tiếp tục nói: “Luyện kiếm thì luyện kiếm, tại sao lại có thể làm gãy cây chứ! Trái Đất là nhà của chúng ta, xanh hóa dựa vào mọi người! Lục thủy thanh sơn chính là núi vàng núi bạc! Ngươi thay cho hắn một cái sân lớn hơn! Không được làm gãy cây nữa!”
Hồng tụ một mặt mộng bức: “Hả?”
Một đám người nhiều mắt mộng bức: “Hả?”
Tiêu Dư An cũng phối hợp với mọi người giả vờ mộng bức: “Hả?”
(*Mộng bức - 懵逼: đây là phương ngữ phương bắc, thể hiện sự ngạc nhiên, sững sờ trước những gì xảy ra một cách đột ngột. Được dùng để nói đến việc không biết phải làm sao hay ngớ ngẩn đến choáng váng. Từ này nhớ giải thích rồi nhắc lại cho ai không nhớ:)))))
Bạn quân như bạn hổ, thân là một người thị nữ sát bên đã làm bạn quân năm năm, Hồng Tụ cô là một trong nguyên đám người kịp thời hiểu được ý Tiêu Dư An: “Hoàng thượng, người nói là, cho hắn thay một cái sân lớn hơn có thể luyện kiếm a?”
Mặc đù cái chỉ ý này trái ngược với quá khứ, nhưng hoàng mệnh lớn tựa trời, Hồng Tụ chỉnh lại tâm trạng, hành lễ đáp: “Tuân chỉ.”
Bỏ qua một đám người trong chức chưởng viện đang trố mắt đứng nhìn, Tiêu Dư An suy nghĩ nếu như mọi chuyện đã giải quyết xong, vậy mình tiếp tục đi dùng bữa, dù sau lúc này mình vội vội vàng vàng mà chạy tới đây, bụng cũng chưa ăn no!
Tiêu Dư An cất bước muốn đi, bước được vài bước, nhớ ra gì đó, xoay người lại, đi về bên cạnh Án Hà Thanh kỳ lạ mà hỏi: “Ngươi lấy cái gì luyện kiếm?”
Án Hà Thanh đáp: “Thanh gỗ dài.”
Tiêu Dư An cúi đầu suy nghĩ, chốc lát, cùng Án Hà Thanh thủ thỉ: “Ngày mai ta đến tìm ngươi, có chuyện quan trọng.”
Án Hà Thanh gật gật đầu, tỏ ý mình đã nghe thấy rồi.
Tiêu Dư An cùng Hồng Tụ giao nhau ánh mắt xong, an tâm rời đi.
Thấy hoàng thượng rời đi, Hồng Tụ hoãn lại một hơi, đưa mắt liếc nhìn toàn sân: “Được rồi, đều giải tán hết đi.”
Cái tên cấm luyến lắm mồm mách lẻo đó không bằng lòng, dương như còn muốn tranh chấp gì đó, bị Tần Ngọc túm lấy tay áo kéo về, Tần Ngọc giận quá hóa cười, áp giọng xuống: “Không nghe thấy hoàng thượng nói sao? Còn nói gì nữa? Cái đầu không muốn giữ nữa đúng không?”
Tên cấm luyến đó bất mãn: “Nhưng… …”
Tần Ngọc lanh lãnh nhìn xéo hắn: “Ta đây là có lòng tốt muốn cứu ngươi, tự mình cân nhắc cân nhắc đi.”
“Xí, vẫn còn tưởng mình là sủng nhi của hoàng thượng sao? Sớm muộn gì cũng bị người có thù oán với ngươi chơi chết.” Tên cấm luyến đó nhỏ tiếng lẩm bẩm.
Cái cung điện sâu thẳm này, tin đồn bịa đặt không chân mà đi, chưa qua nửa ngày, một truyền mười, mười truyền trăm, chuyện hoàng tử Nam Yến quốc độc đắc ân sủng đã truyền đến mọi ngóc ngách.
Sau khi Phùng quản sự nghe ngóng được chuyện này, vội vàng báo cáo cho Triệu công công biết.
Triệu công công hàm ý thâm sâu mà ừm một tiếng, không còn nhiều lời.
Phùng quản sự nghi hoặc: “Công công không lo lắng sao?”
“Không lo lắng nữa, hắn đã cam lòng làm cấm luyến, cũng giống như một con ch.ó đã gãy xương sống, có cái gì mà đáng sợ chứ, ta đã nói Hồng Tụ cô nương đó, rất tài giỏi.” Triệu công công thong thả mà đáp.
Nhưng hiện giờ, Hồng Tụ đang lo lắng tiều tụy: “Hoàng thượng, mặc dù ta biết người là do kế công tâm, nhưng ta lo lắng dung túng Án Hà Thanh luyện kiếm, sau này sẽ làm bị thương hoàng thượng, lỡ như hắn nảy ra tâm địa ám sát, vậy phải làm sao mới tốt đây?”
Đã từng xém chút nữa bị Án Hà Thanh bóp chết, Tiêu Dư An nhếch môi nói: “Đừng lo lắng, trong lòng ta đã hiểu rõ, đúng rồi sáng nay ta đi Cảnh dương cung một chuyến, không cần phái thị vệ đi theo.”
Hồng Tụ không cần hỏi cũng biết Tiêu Dư An muốn đến tìm ai: “Dương thị vệ cũng không cho theo sao?”
“Không sao cả.” Tiêu Dư An dịu giọng mà an ủi Hồng Tụ.
Tiêu Dư An kiên trì bất quất khiến cho Hồng Tụ không nói lên lời, sau khi dùng qua bữa sáng, Tiêu Dư An một mình đi đến Cảnh dương cung, Hồng Tụ làm việc xưa nay đều mạnh mẽ vang dội, hôm qua vừa mới xảy ra chuyện đó, hôm nay An Hà Thanh đã được thay xong gian phòng.
Sáng sớm mùa đông, ánh dương ấm áp làm tan tuyết, có lẽ là bởi vì thời gian còn quá sớm, Cảnh dương cung yên tĩnh đến kỳ quái, Tiêu Dư An vừa lo lắng thời gian có sớm quá hay không, vừa gõ cửa gian phòng Án Hà Thanh, chưa qua nửa khắc, cửa phòng mở ra.
Trên mái nhà tuyết phủ trắng toát, ánh sáng ấm áp mờ nhạt, Án Hà Thanh mày mắt tựa kiếm, ánh mắt tựa nước, hắc y buộc đai, lưu loát soái khí.
Tiêu Dư An đối với hắn cười nhẹ một cái: “Ngươi khoác ngoại bào vào, ta dẫn ngươi đến một nơi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]