Bên đó, hai tên nô tài mập ốm đang suy nghĩ dặn dò của Triệu công công làm cũng gần xong rồi, có phải là nên tha cho Án Hà Thanh rồi không.
Kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy con ch.ó săn của Triệu công công là Phùng quản sự đi đến.
“Phùng quản sự!” Hai người vội vã cú cúi đầu khom lưng.
“Ừm.” Phùng quản sự kiêu ngạo vẫy vẫy tay, sau đó nhìn sang Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh cúi đầu, không nói một lời.
Phùng quản sự cũng không tức giận, dứt khoát đưa chân, hung hăng hướng Án Hà Thanh mà đá: “Quỳ xuống.”
Án Hà Thanh dáng lảo đảo, đầu gối đùng đùng đập xuống đất.
“Sao vậy? Lần trước không phải cãi lại rất giỏi sao? Sao lần này lại không nói gì nữa rồi?” Phùng quản sự xoay quanh Án Hà Thanh đi một vòng, đưa tay hung tợn ngắt lấy gò má của hắn, cưỡng ép Án Hà Thanh đối mặt với mình.
Phùng quản sự vốn là định mưu toan đe dọa làm nhục, nào ngờ lúc đối mặt, lại bị sự khinh thường, chán ghét và bất ti bất hàng trong ánh mắt của Án Hà Thanh làm cho lạnh sống lưng.
“Ngươi, ngươi, ngươi còn dám lườm ta?” Phùng quản sự một bạt tay tát lên Án Hà Thanh, sau đó đối với nô tài mập ngoắc ngoắc tay: “Ngươi đến, vả miệng hắn cho ta.”
“Vâng ạ.” Tên nô tài mập cười hì hì, đi lên trước xoay xoay cánh tay rồi tát cho Án Hà Thanh hai cái.
Phùng quản sự lạnh lùng đứng nhìn, bên trong cảm thấy rất mát lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-muon-tam-trong-hao-quang-cua-nam-chinh/3715265/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.