Tiêu Dư An nhanh chóng chạy đến trước mặt Án Hà Thanh, dùng áo bào ngoài quấn chặt vào người hắn: “Không sao chứ? Ngươi vẫn còn tốt chứ?”
Án Hà Thanh dùng hết sức lực cuối cùng của mình, ngẩng đầu mê mê màng màng mà nhìn Tiêu Dư An, sau đó thân thể thoáng qua, hướng mặt đổ xuống.
Tiêu Dư An cho người ngã vào trong lòng ngực, xém chút té ngửa xuống đất tuyết, hắn ổn định thân thể, ôm chặt lấy Án Hà Thanh sớm đã lạnh cứng: “Đừng ngủ! Huynh đệ ngươi tỉnh tỉnh, chịu đựng một chút, các em gái trong hậu cung của ngươi đang đợi ngươi a.”
Mấy tiếng kêu không dậy Án Hà Thanh, Tiêu Dư An bắt đầu gấp, hoang mang đem hết áo ngoài của chính mình toàn bộ cởi xuống, quấn chặt Án Hà Thanh, sau đó cõng người hướng Thái y điện chạy đến.
Lão thái y trực đêm ở Thái y điện, đã ngoài năm mươi, chưa từng gặp qua đại sự, nhưng hôm nay, xém chút nữa bị Tiêu Dư An dọa đến hai mắt lật tròng trắng, ô hô mà đến: “Hoàng thượng!!! Người, người làm sao vậy??”
Sao người lại đi một mình!! Trời lạnh như vậy sao người lại mặt ít như vậy! Người đang cõng ai!! Sao người lại phải tự mình cõng người!!
Lão thái y tỏ vẻ rất nhiều câu hỏi, nhưng ông không biết làm sao để hỏi!!
Tiêu Dư An tỏ vẻ hỏi cái rắm á! CỨU NGƯỜI A!!!
“Nội, nội thất.” Lão thái y bị dọa đến run cầm cập, đến lời cũng nói không rõ.
Tiêu Dư An cõng Án Hà Thanh đến nội thất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-muon-tam-trong-hao-quang-cua-nam-chinh/3715262/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.