Chương trước
Chương sau
Nghe thấy sự xưng hô quen thuộc, Án Hà Thanh bỗng dưng ngẩng đầu lên, trong con mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Dư An một tay đè lấy vai của hắn, một tay xoa nhẹ cằm của hắn, cong mắt cười nói: “Trường tương tư hề trường tương ức, Án ca nhà ta thật soái khí, thế nào, tin… … a… …”
Lời nói Tiêu Dư An chưa dứt, đột nhiên bị Án Hà Thanh ôm chằm lấy eo, hơi hơi dùng sức, sau khi trời đất xoay chuyển, cả con người Tiêu Dư An bị Án Hà Thanh đè lên trên cái chăn mềm mại, hắn vừa mới hồi lại thần, nghe thấy Án Hà Thanh ở bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Phụ thân ta đem ta bán cho ngươi rồi? Cấm luyến?”
Hơi thở nóng ấm ở bên tai khiến cho sống lưng Tiêu Dư An tê dại, Tiêu tổng tài cảm thấy khí thế của mình không thể thua, vùng vẫy nói: “Thật đó! Thật là bán cho ta rồi! Tuy rằng ở thế giới này buôn bán người là phạm pháp, nhưng mà bản chất gần giống nhau!”
Tiêu Dư An vùng vẫy như vậy, vải áo vest của hai người cọ sát lại với nhau phát ra tiếng sột soạt di dạng, Án Hà Thanh vội vàng nắm chặt lấy cổ tay của Tiêu Dư An, không cho phép chống cự mà đè chắc người, sau đó lấp đầy lên cái miệng nói lải nhải của Tiêu Dư An, trực tiếp hôn đến người hơi trên không tiếp hơi dưới, không còn nói ra được thêm câu nào nữa.
Tiêu Dư An đang điều chỉnh hô hấp, nghe thấy Án Hà Thanh nhẹ giọng nói: “Đây chính là kiếp trước của ngươi ư?”
Thấy Tiêu Dư An gật gật đầu, Án Hà Thanh do dự nửa buổi, mở miệng nói: “Lúc trước ngươi trọng sinh, có cảm thấy thấp thỏm không?”
Tiêu Dư An sững sờ, sau khi cùng Án Hà Thanh nhìn nhau, đột nhiên nhớ ra gì đó.
Lúc trước mình trọng sinh, rõ ràng đối với cái thế giới đó hiểu rõ vô cùng, nhưng vẫn như cũ cảm thấy được hoảng loạn, mà Án Hà Thanh bây giờ bỗng nhiên mà đến hiện đại, ai cũng không quen biết cái gì cũng không hiểu, sự bất an của hắn nghĩ thôi cũng biết, mình vậy mà còn giả vờ không quen biết hắn!
Tiêu Dư An ngay tức khắc lòng đầy hổ thẹn, hắn đưa tay ôm lấy vai của Án Hà Thanh, an ủi mà vỗ vỗ, sau đó cười nói: “Án ca ngươi đừng lo lắng, có ta a.”
Án Hà Thanh ừm một tiếng, nhưng biểu tình lại không có thoải mái bao nhiêu, hai tay Tiêu Dư An bưng lấy mặt của Án Hà Thanh dịu dàng tinh tế mà hôn hắn, đột nhiên nhớ đến cái gò đó, nói: “Đi, chúng ta đi tắm, vừa mới từ bệnh viện quay về, phải rửa rửa mới được.”
Căn phòng đã từng có chiếc giường lớn 10 mét vuông, phòng tắm đương nhiên cũng sẽ không thua kém ở chỗ nào, cửa thủy tinh hai lớp, gương soi to bằng người, cửa sổ trên mái nhà bằng thủy tinh một mắt là có thể trong thấy bầu trời sao, còn có một cái bể tắm nhỏ, trong bể tắm đổ đầy nước ấm, giờ đây bốc lên hơi nóng, mờ mịt hết cửa sổ trên mái nhà, làm mờ đi mất bầu trời sao.
Nói là tắm, hai người vừa cởi vừa hôn, đợi đến khi vào trong phòng tắm, cũng cởi đến gần như không còn một mảnh vải che thân.
Án Hà Thanh vẫn còn nhớ đến chuyện Tiêu Dư An chọc ghẹo hắn, trả đũa mà ra sức hôn hắn, hôn đến nổi đầu lưỡi Tiêu Dư An tê dại, cảm thấy được tay Án Hà Thanh đang hướng chỗ khó mà giải thích đưa tới, Tiêu Dư An thở hổn hển nói: “Đến, đến, bể tắm, nước, trong nước.”
Áo sơ mi trắng trên người vẫn còn chưa cởi xuống, toàn thân đã ngâm vào trong nước nóng, y phục rất nhanh liền bị thấm ướt, chặt chẽ dán vào người Tiêu Dư An vẽ lên đường nét trên cơ thể hắn, Án Hà Thanh đem Tiêu Dư An chống ở bên thành bể tắm, mượn dòng chảy đem một ngón tay thăm dò vào trong cơ thể Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An định thử không chú ý đến chuyện bị khuếch trương, đưa tay đem tóc ướt phủ trước trán của Án Hà Thanh gom đến phía sau tai, sau đó cười nói: “Án ca, bộ dạng ngươi tóc ngắn thật sự quá soái.”
Án Hà Thanh nghiêng đầu hôn hôn lên ngón tay Tiêu Dư An gom tóc của hắn, nghe thấy Tiêu Dư An nói: “Án ca ngươi thật sự không cần lo lắng, cũng không cần phải cảm thấy bất an, thế giới này ta sẽ dẫn ngươi từng chút từng chút đi tìm hiểu, ngươi trước kia không phải nói ta biết nhiều chuyện của ngươi như vậy, nhưng ngươi lại không hiểu rõ ta sao? Bây giờ những thứ ngươi muốn biết, ta đều sẽ nói cho ngươi biết, a… … Án ca, chậm chút, vào chậm chút… …” Án Hà Thanh mắt không dời mà nhìn chằm chằm Tiêu Dư An, sự bất an trong con ngươi sớm đã bị phân tán, hắn nhẹ giọng nói: “Được.”
Tiêu Dư An bị ‘sự vật’ của Án Hà Thanh làm đến đầu óc mê mẩn, nhất thời đến cái câu được này của Án Hà Thanh là đáp lại cái gì cũng phân biệt không rõ, run run rẩy rẩy mà nói: “Vậy ngươi, ngươi, ngươi vẫn là, chậm chút, chút a.”
Án Hà Thanh nhẹ nhàng cong lên khóe môi, liếm gặm trái tai của hắn, đạm nhạt nói: “Nghe nói ta đã thiếu nợ ngươi, bây giờ trả nợ.”
Tiêu Dư An kinh hãi nói: “Làm gì có trả nợ như vậy chứ! Án ca, đợi đã, Án ca, đừng trả nữa… … ta không cần ngươi trả nữa… … ngươi, ngươi, chậm chút a!”
-
Ngày thứ hai, Tiêu tổng tài cần cù thận trọng chưa từng đi trễ về sớm vô cùng hiếm thấy mà đã xin nghỉ nửa ngày.
Sáng sớm, phía đông sáng dần lên, không khí se lạnh, Tiêu Dư An theo thói quen mà lăn qua trái, không giống như trước đó, lần này Tiêu Dư An hơi hơi lật ngươi liền chạm được ấm áp, trong mơ mơ màng màng có người đem hắn ôm vào trong lòng, thay hắn kéo tốt chăn.
Tiêu Dư An một giấc tỉnh dậy, đã là buổi sáng, Án Hà Thanh nửa tựa ở trên giường, trong tay đang cầm cuốn sách mà Tiêu Dư An bình thường hay bỏ ở đầu giường, đang chầm chậm mà lật xem. Tiêu Dư An trước tiên là đòi hôn chào buổi sáng, sau đó hỏi: “Chữ xem hiểu chứ?”
Án Hà Thanh gật gật đầu.
“Vậy nội dung thì sao?” Án Hà Thanh lắc lắc đầu, Tiêu Dư An nói: “Không sao, không gấp, đến lúc đó ta dạy ngươi.”
“Được.”
Tiêu Dư An lười biếng mà hướng lòng Án Hà Thanh dựa vào, cầm lên di động xử lý một chút chuyện công việc, đột nhiên Hồng Tụ gọi điện đến: “Tiêu tổng, hội nghị buổi chiều hôm nay, ngài đến chứ?”
“Đến a, ừm, những tư liệu đó tôi đến công ty xem, được, biết rồi.”
Tiêu Dư An cúp điện thoại, thấy Án Hà Thanh đang không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chiếc di động trong tay của mình.
Từ sau khi đến hiện đại, Tiêu Dư An thường xuyên có thể nhìn thấy một mặt khác của Án Hà Thanh, Tiểu tổng tài bỗng nhiên cảm thấy mở cờ trong bụng, gửi một tin nhắn cho Triệu quản gia, sau đó thơm Án Hà Thanh một cái nói: “Đợi lát nữa nói cho ngươi biết cái này dùng như thế nào, chúng ta thức dậy rời giường trước.”
Sau khi súc miệng rửa mặt, Tiêu Dư An tìm vài bộ y phục mà mình mặc tương đối rộng rãi đưa cho Án Hà Thanh: “Án ca ngươi trước tiên mặc của ta, buổi tối chúng ta đi giúp ngươi mua y phục.”
“Ừm.”
Hai người vừa thay xong y phục, cửa phòng liền bị gõ lên, Tiêu Dư An đi mở cửa, Triệu quản gia cầm một chiếc hộp nhỏ có chứa điện thoại y động mới đứng ở bên ngoài cửa: “Tiêu tổng, sim điện thoại đã bỏ vào, có thể trực tiếp sử dụng.”
Tiêu Dư An nói một tiếng cảm ơn, mở ra hộp lấy ra điện thoại mới nhập vào số điện thoại của mình, sau đó kéo lấy Án Hà Thanh dạy hắn: “Án ca, ngươi xem, có cái này rồi, chúng ta không ở cùng nhau vẫn sẽ có thể nghe thấy giọng của đối phương.”
Án Hà Thanh cau mày: “Chỉ có thể nghe thấy âm thanh thôi sao?”
Tiêu Dư An sững sờ, sau đó nói: “Còn có thể nhìn thấy nữa.”
Nói rồi Tiêu Dư An mở lên cuộc gọi video, bỏ vào trong tay Án Hà Thanh, tự mình lặng lẽ đi vào trong phòng tắm, hắn vốn muốn làm mẫu cho Án Hà Thanh một chút, nào ngờ Án Hà Thanh trong video cứ luôn đưa tay nhấn màn hình, lại hoảng loạn mà hỏi hắn ở đâu.
Tiêu Dư An vội vàng mở cửa phòng tắm: “Án ca, ta ở đây.”
Án Hà Thanh vài bước đi qua đây, sờ sờ mặt và tóc của Tiêu Dư An, thả lỏng trở xuống.
Tiêu Dư An đành chịu lại sủng nịch mà ôm lấy hắn: “Thôi vậy, ngươi dùng không lại thì không dùng nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.