Tiêu Dư An là được Án Hà Thanh bế về tẩm cung, thị vệ ở ngoài cửa sớm đã không còn thấy lạ gì, rất nhanh chóng đã rèn giũa ra một nội tâm mạnh mẽ cứng rắn. Kỳ thực Tiêu Dư An cũng không có mệt đến trình độ đi không nổi, nhưng Án Hà Thanh muốn bế, Tiêu Dư An cũng chỉ đành không nói nhiều thêm gì, ngoan ngoãn để hắn bế về. Án Hà Thanh đem Tiêu Dư An nhẹ nhàng bỏ lên trên giường, hỏi hắn có chỗ nào không thoải mái không. Tiêu Dư An cười rồi lắc đầu, đột nhiên nhớ ra chính sự, vội vàng hỏi: “Án ca, trải qua chuyện này, ngươi dự định làm thế nào ứng đối Hoàng Việt?” Đáy mắt Án Hà Thanh thoáng qua một tia sát ý. Tiêu Dư An nhận biết được sự không đúng lắm của hắn, đưa tay ôm lấy người vội vàng mà nói: “Án ca ngươi không thể động hắn bây giờ a!” Án Hà Thanh lạnh lùng nói: “Hắn có thể động ngươi, ta tại sao không thể động hắn?” “Không có chứng cứ xác thực Hoàng Việt mưu quyền, ngươi sẽ bị người đời gắn lên tội danh lạm sát vô tội!” “Không hề gì.” Tiêu Dư An bưng lấy gò má của Án Hà Thanh hôn lên vài cái, nói: “Ngươi không để bụng ta để bụng! Không được, ngươi không để ta dùng khổ nhục kế vậy thì ta không dùng, nhưng ngươi cũng phải nghe ta một câu, trước tiên đừng động Hoàng Việt, đợi chứng cứ, có được không?” Án Hà Thanh mặt lộ do dự, bị Tiêu Dư An cắn lấy môi ra sức mà hôn, hôn xong Tiêu Dư An nói: “Được rồi, cứ như vậy vui vẻ mà nói xong rồi nha, trước tiên đừng động hắn, đợi chứng cứ!” Án Hà Thanh không nói thêm gì nhiều, cũng coi như là đã mặc nhận. Tiêu Dư An thở nhẹ một hơi, ngồi chéo chân ở trên giường đối với Án Hà Thanh dịu dịu dàng dàng mà cười, nhưng đợi Án Hà Thanh vừa xoay đầu, cái đôi ngươi như trăng sáng ấy lại thu liệm lại ý cười, trầm tĩnh trở xuống, hai tay bỏ ở hai bên của Tiêu Dư An hơi hơi nắm chặt lại, giống như đã hạ mười hai phần quyết tâm. - Và giờ đây tại phủ đệ của Hoàng Việt, Hoàng Việt cau mày hỏi thân tín: “Tiêu quận vương thật sự được hoàng thượng mang ra khỏi lao ngục rồi?” Thân tín khẳng định mà gật gật đầu. Hoàng Việt cười lạnh một tiếng: “Xem ra cái tình giường chiếu này, vẫn là có chút tác dụng a.” Thân tín đề nghị: “Hoàng tướng quân, hay là chúng ta trước tiên tạm thời đừng động Tiêu quận vương, hết thảy vẫn là chú ý thận trọng cho tốt.” Hoàng Việt gật gật đầu, chuẩn bị tiếp tục ngủ đông, chờ đợi thời cơ. Nào ngờ hắn không đi gây rắc rối với Tiêu Dư An, Tiêu Dư An trái lại chủ động đến tìm hắn. Hoàng Việt bảy phần nghi ngờ ba phần kinh ngạc mà đã cùng Tiêu Dư An gặp mặt. Tiêu Dư An cung cung kính kính mà đối với Hoàng Việt hành lễ, sau đó nói: “Hoàng tướng quân gần đây tốt chứ?” Hoàng Việt thấy hắn đoán đố mình, cũng không gấp gáp, mặt cười lòng không cười mà ân cần nói: “Tốt, không biết Tiêu quận vương thân thể như thế nào?” Tiêu Dư An cười nói: “Không tốt lắm, cứ cảm thấy những ngày này đầu óc hồ đồ, đần đần độn độn, không, không chỉ là những ngày này, từ sau khi ta đến Nam Yến quốc, đầu óc đường như cứ luôn hồ đồ, nhìn không rõ thế cục trước mắt a! Hoàng Việt nhìn chằm chắm hắn một cái, dường như cân nhắc thái độ của hắn. Tiêu Dư An lại nói: “Những bước đi trước đó, thật đúng là bước nào bước náy đi sai, giờ đây như đi trên băng mỏng, buổi tối đi ngủ cũng không cảm thấy đứng vững.” Hoàng Việt ý vị sâu xa mà nói: “Oh? Không phải đấy chứ, giờ đây Tiêu quận vương là ngôi sao lớn bên cạnh hoàng thượng a.” Tiêu Dư An tự giễu cợt mà cười lạnh một tiếng, trong mắt toàn là mỉa mai, hắn nắm chặt hai nắm đấm, trầm tiếng lẩm bẩm nói: “Chẳng qua chỉ là thủ đoạn phát tiết dục vọng của hắn mà thôi, suy cho cùng chung quy là một vật thay thế, nói không chừng một ngày nào đó bị chơi chán rồi, liền… … không nói nữa, nói nhiều những chuyện này Hoàng tướng quân cũng không thích nghe, ta lần này đến đây, là muốn giúp Hoàng tướng quân phân tích một chút cục thế a.” Hoàng Việt nói: “Oh? Vậy ta rửa tai lắng nghe.” Tiêu Dư An bưng lên chén trà trên bàn, nhẹ nhấp một miếng nói: “Từ xưa binh tranh quyền đấu, hoặc là gặp phải xao động, hoặc là lúc khai quốc, giờ đây Án Hà Thanh khai quốc đã vài năm, Nam Yến quốc cũng ngày càng phồn vinh hưng thịnh, quân tâm dân tâm ổn định, đây là điều khó thứ nhất của tướng quân. Hơn nữa tuy rằng Trần Ca tuổi vẫn còn trẻ, nhưng là một tay lão tướng quân Tiết Nghiêm đề bạt lên, hoàng thượng cũng càng coi trọng hắn, Hoàng tướng quân binh quyền trong tay ngươi rất có khả năng bị Trần Ca đoạt đi, đây là điều khó thứ hai của tướng quân. Ta có thể hiểu sự thận trọng tỉ mỉ của tướng quân, nhưng mà Hoàng tướng quân, cái cục thế này càng kéo thì càng đối với ngươi bất lợi a.” Hoàng Việt gật gật đầu: “Tiêu quận vương nói thật là rõ ràng đâu ra đấy, nhưng không biết Tiêu quận vương là như thế nào phân tích cục thế của chính mình?” Tiêu Dư An cười đáp: “Sáng nay ta đã tỉ mỉ mà suy xét một phen, ta đến Nam Yến quốc, ý định ban đầu vốn muốn bảo vệ Tây Thục quốc một phương bình an, nhưng một năm hơn này, Án Hà Thanh đối với sự thần phục của Tiêu Dư An có mắt không tròng, có tai như điếc, nhiều lần ý đồ phát binh Tây Thục quốc, cho dù ta cam tâm tình nguyện ở dưới thân hắn chịu nhục, cũng chẳng qua chỉ có thể đổi về vài ngày bình yên, nếu đã như vậy, tại sao ta không tìm lối ra khác?” Hoàng Việt nói: “Không biết Tiêu quận vương, có lối ra nào?” Tiêu Dư An lại chầm chậm mà nhấp một miếng trà, thấy ngón tay Hoàng Việt bắt đầu lúc có lúc không mà gõ bàn, giờ đây mới bỏ xuống chén trà làm bằng sứ thanh hoa nói: “Án Hà Thanh trị quốc có phương, quân tâm ổn định, ta nghĩ Hoàng tướng quân trì trệ không chịu hành động, cũng là bởi vì binh lực không đủ, vậy không biết binh lực của Tây Thục quốc, Hoàng tướng quân có xem vào mắt không? Tuy nói Tây Thục quốc những năm gần đây bởi vì dị quốc nên cương thổ cắt cứ, nhưng vẫn là có thể giúp đỡ Hoàng tướng quân.”Cái tay gõ bàn của Hoàng Việt bỗng nhiên ngừng lại, hắn không nói không rằng mà nhìn Tiêu Dư An, hung ác nham hiểm trong con mắt hệt như cái móc mang theo gỉ sắt, hướng thẳng vào mặt Tiêu Dư An mà đâm đi. Sống lưng Tiêu Dư An ớn lạnh, nhưng vẫn là giữ vững tâm trạng tiếp tục nói: “Với lại, qua thêm một tháng nữa, là ngày tế của tiên hoàng tiên hậu Nam Yến quốc, Nam Yến quốc từ xưa có quy củ tế tự chỉ có thể một mình hoàng thượng cúng bái, nhưng ta tin rằng với thực lực của Hoàng tướng quân, nhất định có thể ở bên trong đặt vào tay chân của mình, đến lúc đó chúng ta nội ứng ngoại hợp… …” “Ta không hiểu Tiêu quận vương ngươi đang nói cái gì.” Hoàng Việt đột nhiên lên tiếng cắt lời Tiêu Dư An, ngón tay lại bắt đầu lúc có lúc không mà gõ lên trên mặt bàn, “Tiêu quận vương mời về cho.” Tiêu Dư An ngập ngừng nửa buổi, đứng dậy: “Làm phiền Hoàng tướng quân rồi.” Nói xong, Tiêu Dư An đầu cũng không quay mà ra khỏi phủ đệ tướng quân. - Sáng sớm ngày thứ hai, Thiêm Hương hậu hạ Tiêu Dư An rửa mặt súc miệng, thấy hắn cầm lên một cây xẻng sắt mà không biết muốn đi làm cái gì, gấp gáp mà liền hướng ngoài cửa chạy đi, thế là vội vàng hỏi: “Tiêu quận vương? Người muốn đi đâu a?” Tiêu Dư An vỗ vỗ đầu nàng nói: “Đừng lo lắng.” Thiêm Hương không hiểu ra sao cả mà nói: “A? Cái gì? Lo lắng cái gì?” Tiêu Dư An lại cười nói: “Những ngày tiếp theo sau đây cũng đừng lo lắng.” Thiêm Hương đang muốn truy hỏi, lại thấy Tiêu Dư An nắm chặt xẻng sắt không nguyện nói nhiều thêm, bước nhanh đi ra khỏi tẩm cung. Tiêu Dư An một đường hướng bắc, đi đến nơi sườn núi vốn là Tế thiên đàn của Bắc quốc, chính là cái chỗ mà khi Án Hà Thanh có thời gian rảnh liền sẽ đên nơi đây cũng bái hắn, những ngày gần đây Án Hà Thanh không có đến, trong khu vườn nhỏ đã mọc ra không ít cỏ dại. Và trước kia, Tiêu Dư An bởi vì xông vào nơi đây, xem chút nữa bị Án Hà Thanh bóp chết. Tiêu Dư An quan sát xung quanh, giống như cái ngày hắn đến, cảnh tưởng yên bình hàng rào dâu tằm cùng cái ao nhỏ, Tiêu Dư An cười cười rồi hít sâu một hơi, giương lên cao cái xẻng sắt trong tay liền hướng hàng rào ra sức đập vào. Lúc Án Hà Thanh vội vã đến nơi đây, vài tên thị vệ đang thử ngăn cản Tiêu Dư An, ai ngờ Tiêu Dư An không quan tâm trời đất lạnh giá, một cái nhảy vào trong ao, giống như bị điên vậy đi nhổ lá sen héo trong ao, khu vườn nhỏ đã bị hắn hủy đến rối loạn, những tiên thị vệ bởi vì mình trông coi bất lực mà bị dọa đến sắc mặt trắng bệch. Nhìn thấy Án Hà Thanh, Tiêu Dư An lau nước trên mặt, tự chế giễu mà thả tiếng cười lớn nói: “Án Hà Thanh! Quả nhiên chỉ khi gặp phải chuyện có liên quan đến hắn, ngươi mới sẽ để tâm như vậy, ngươi thích hắn có đúng chứ?! Trái ngược với hắn, ta chỉ là món đồ chơi của ngươi có đúng không? Ngươi nói chuyện đi a! Ngươi nói ta biết!! Có đúng không!” Án Hà Thanh đứng ở bờ ao. Lạnh lùng mà nhìn Tiêu Dư An phát bệnh tâm thần, đáp nói: “Đúng, ngươi chỉ là món đồ chơi mà thôi.” Giờ này phút này, chúng thị vệ đứng ở một bên nhìn đến há hốc mồm, trong lòng đều chỉ có một suy nghĩ. Ai yo mẹ ơi, quả nhiên đế vương đều con mẹ nó thích chơi ngược luyến thâm tình a!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]