(*Binh hồn tiêu tận quốc hồn không <兵魂销尽国魂空>: linh hồn của binh lính mà tiêu phí hết, thì linh hồn của quốc gia cũng trở nên trống rỗng) Tiêu Dư An vì muốn rửa sạch vết máu trên người, đem chính mình ngâm đến gần một canh giờ, đây mới có thể đem tất cả cảm xúc đè về đáy lòng, triệt để bình tĩnh trở xuống, thay lên quần áo sạch sẽ, quay về tẩm cung. Kết quả cơn sóng này chưa yên, đợt sóng khác lại tới. Tiêu Dư An vừa mới đứng vững, đột nhiên có thị nữ vội vã đến báo: “Tiêu công tử, Tiêu công tử không xong rồi, Tạ công tử tự mình chạy ra khỏi cung rồi.” Sáng sớm hôm nay, sau khi Tạ Thuần Quy tỉnh dậy đột nhiên liền bắt đầu tự lẩm bẩm nói một mình Tạ gia gì đó, sau đó bất chấp tất cả muốn xuất cung, thị vệ trông coi cổng hoàng thành không để hắn rời đi, hắn liền giống như một đứa trẻ con, ngồi ở trên đất đập đất mà oa oa khóc lớn, thị vệ nhìn thấy hắn là một kẻ ngốc, vốn muốn trước tiên bẩm báo lên trên rồi mới dự định tiếp, kết quả một cái không để ý, để Tạ Thuần Quy trèo tường trốn ra ngoài mất! “Thủ vệ của các ngươi cũng quá tùy tiện rồi a!” Tiêu Dư An vừa tức giận vừa buồn cười, “Tuy rằng Tạ Thuần Quy thân thủ giỏi giang, nhưng mà cũng không thể đến một người cũng ngăn không được chứ.” “Tiêu công tử, đó là bởi vì hoàng thượng ngàn lần căn dặn qua, không thể không thể làm hai người bị thương, chuyện gì cũng phải thuận theo a!” Thị nữ nói, “Tiêu công tử, ngài nói phải làm sao đây a!” Tiêu Dư An nói: “Trước tiên đừng gấp, ta có lẽ biết hắn ở đâu.” - Tạ Thuần Quy đần đần độn độn mà đi ở trên đường, hắn cũng không biết chính mình bị làm sao vậy, hôm nay dùng bữa, thị nữ bưng lên một mâm thức hắn thơm ngon tinh xảo, cười nói với hắn: “Tiêu công tử, món ăn này chỉ duy nhất Nam Yến quốc chúng ta có, ngài mau thử đi.” Đột nhiên, một luồng khí tích tụ xông lên lồng ngực của Tạ Thuần Quy, thức ăn thơm ngon trước mắt khiến người khác thèm thuồng từ từ tràn ra máu tươi, cực kỳ rợn người nhuộm đỏ cả cái bàn gỗ, Tạ Thuần Quy bỗng nhiên lật bàn, hoảng loạn đứng dậy ngẩng đầu nhìn đi, trời đất biến thành một cái lưới lớn vô cùng kiên cố, trực tiếp hướng thẳng hắn đè đến, ba chữ Nam Yến quốc ở bên tai Tạ Thuần Quy không ngừng vang đi vang lại, giống như lời nguyền rủa tàn độc, Tạ Thuần Quy chịu không nổi mà che lấy lỗ tai, liều mạng chạy ra ngoài. Đến lúc hoàn lại thần, đã là ở trên phố lớn của hoàng thành. Xung quanh là bá tánh rộn ràng náo nhiệt chen vai thích cánh, tiếng nói chuyện tiếng rao bán tiếng trả giá trộn lẫn vào nhau, một cảnh phồn vinh hài hòa, bên đường có sạp nhỏ nấu mì và nấu hoành thánh, vừa mở nắp lên, khói trắng lập tức xông lên là mờ mịt cả tòa hoàng thành, thảm cảnh ba năm trước bị vỡ nước dường như cũng gộp chung lại với hương thơm của hoành thánh cùng nhau đã bị bá thanh nuốt vào trong bụng rồi. Tạ Thuần Quy ngây người đứng ở tại chỗ, trong lòng nghĩ: Nơi đây là đâu a? Và hắn lại muốn làm cái gì a? Đúng rồi, hắn tên là Tạ Thuần Quy, nhưng đây là đâu? Tạ Thuần Quy nhìn trái nhìn phải, tuy rằng từ ngóc ngách của con đường thoáng thấy một chút hồi ức, cũng là cái phiến thanh thạch này, cũng là ngõ hẻm góc rẽ đó. Nơi đây, giống như nhà trước kia của hắn, giống như quốc của hắn. Cảm giác quen biết mãnh liệt dần dần tràn vào đầu của Tạ Thuần Quy, kèm theo đó là sự vui sướng không thể giải thích, Tạ Thuần Quy không chịu buông tha mọi ngóc ngách mà từng chút từng chút nhận rõ nó. Cửa hàng đó, không phải chính là đang bán bánh quế hoa mà hắn thích nhất hay sao? Nơi đất chống đó, không phải chính là nơi hắn chơi đùa lúc nhỏ hay sao? Cái tiếng kêu rao đó, không phải chính là giọng nói hắn thường nghe thấy lúc nhỏ hay sao? Nơi đây, chính là nước của hắn! Chính là nhà của hắn! Tạ Thuần Quy đột nhiên bắt đầu phấn khởi, dựa vào ký ức hướng nơi quen thuộc mà chạy đi, hắn ở trên đường xông xáo ngang dọc, hoàn toàn không ngoài dự đoán mà đụng phải người khác. Người đó ai yo một tiếng, đứng dậy vừa muốn trách móc, ánh mắt vừa rơi lên khuôn mặt Tạ Thuần Quy, tức khắc kinh ngạc mất hồn, dùng cái tay run rẩy chỉ Tạ Thuần Quy, suốt nửa ngày cũng nói không ra một câu nói hoàn chỉnh: “Con út Tạ gia? Ngươi, ngươi, ngươi tại sao, chúng tôi, đều, đều tưởng rằng ngươi tử chiến trên sa trường rồi, ngươi, ngươi, ngươi… …” Con út Tạ gia? Nghe thấy bốn chữ này, Tạ Thuần Quy đột nhiên nhớ ra lý do ngày đó nghe thấy Tiêu Dư An muốn bắc lên, chính mình tại sao bất chấp tất cả muốn đi theo. Đúng rồi, hắn muốn về nhà xem thử! Người đó kéo lấy Tạ Thuần Quy, nghi hoặc mà nói: “Còn sống là tốt còn sống là tốt, Tạ gia ít nhất không đứt đi hương hỏa, con út Tạ gia, ngươi đây vội vội vàng vàng, là muốn quay về cúng bái sao?” Nghe thấy lời của người đó, Tạ Thuần Quy khó hiếu mà lặp lại: “… … Cúng bái?” “Đúng a, năm đó cái ngày vong quốc, trên dưới Tạ gia các ngươi hơn hai mươi mấy miệng người tập thể hi sinh cho tổ quốc, nơi ở của các ngươi a, huyết khí quá nặng, oán khí quá sâu, tuy nói tọa lạc nơi hoàng thành, nhưng từ đó đến nay không có người dám động, cứ như vậy mà để trống suốt ba năm! Nói lại, Nam Yến quốc tiêu diệt Bắc quốc ba năm nay ngươi đã đi đâu rồi?” Nam Yến quốc tiêu diệt Bắc quốc? Tiêu diệt Bắc quốc? Tiêu diệt? Đột nhiên có ngàn cân mài sắc hung hăng mà khoan vào trong cơ thể của Tạ Thuần Quy, hoàn toàn không lưu tình mà mài mòn đầu và tứ chi của hắn, đau đến nổi giống như chịu cực hình, có vật gì đó ở trong nơi sâu thẳm của ký ức sâu xé nhiều lần, hệt như thật vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]