Tuy rằng không nhẫn tâm, nhưng mà sự tình mà Tiêu Dư An nói, Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt từ trước đến nay đều luôn dốc toàn lực đi làm, Hiểu Phong Nguyệt nói: “Tiểu chủ, bên tiền tuyến vẫn đang đánh trận, thư từ không có cách nào dễ dàng đưa vào doanh trại như vậy, hơn nữa tiền tuyến quá là nguy hiểm, cũng không có người nguyện ý đi đưa, càng không phải nói Án Hà Thanh còn là hoàng thượng Nam Yến quốc, làm sao có thể quan tâm thư từ lai lịch không rõ ràng.”
Tiêu Dư An lập tức nhíu thành bộ mặt khổ qua.
Dương Liễu An trước kia buôn muối ăn, có quen biết một chút thương nhân có phương pháp, thế là an ủi Tiêu Dư An nói: “Tiểu chủ đừng lo lắng, ta có quen biết một người có thể đem thư đưa vào trong doanh trại, chỉ là không biết có thể đưa đến trong tay Án Hà Thanh hay không, với lại cũng cần một khoảng thời gian mới có thể đưa đến.”
Con mắt Tiêu Dư An sáng lên, vội vàng mà nói: “Có thể đưa đi là tốt rồi! Một khoảng thời gian đại khái là bao lâu?”
Dương Liễu An nói: “Làm sao cũng phải vài tháng.”
Tiêu Dư An chịu không được nắm chặt đệm chăn: “Vài tháng a… … đưa, phải đưa!”
Ngày thứ hai Hiểu Phong Nguyệt chấp bút, thay Tiêu Dư An viết một bức thư, lại giao cho một người bạn mà Dương Liễu An quen biết, chuyện này cuối cùng cũng đã có mở đầu.
Tiếp sau đó Tiêu Dư An trông sao trông trăng, đã trông ngóng suốt hai tháng cũng không trông được tin tức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day/1589132/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.