Sao trời động, cơ xương lạnh, trời đã tối hết, trong gian phòng, Án Hà Thanh dần dần từ trong hôn mê tỉnh lại, sau khi đợi ý thức hoàn toàn khôi phục, hắn xoay đầu quan sát xung quanh. 
Nơi đây là một gian phòng bày xếp đơn giản nhưng nơi nào cũng lộ ra sinh khí, Án Hà Thanh cau mày ấn lấy ngực từ từ chống đỡ thân thể ngồi dậy, toàn bộ vết thương trên người hắn đều đã được đắp thuốc và băng bó, ngay cả đến vết bầm đằng sau lưng cũng được đắp lên cao dược, nhưng vẫn là đau đến không chịu được. 
Hắn nhớ lúc hắn hôn mê có ngã vào trong lòng của một người, tuy rằng khiến hắn khó mà có thể tin được, nhưng mà người đó xác thực là Tiêu Dư An. 
Tiếng đẩy cửa cót két vang lên, dì ba bưng thuốc đi vào, nhìn thấy Án Hà Thanh ngồi dậy trước tiên là sững sờ, sau đó hét lên: “Ai yay a, vị công tử này, ngươi cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi a, vừa đúng lúc đem chén thuốc này uống đi.” Vừa nói dì Ba cầm lấy canh thuốc đưa cho Án Hà Thanh. 
Án Hà Thanh nhận qua canh thuốc, cảm tạ xong lại hỏi: “Bà là? … …” 
“A, ngươi có thể gọi ta là dì Ba, ta cũng được coi như là lão nương tử (mẹ già) ở chỗ này.” Dì Ba nói. 
Bỗng nhiên lại giống như đang suy nghĩ cái gì đó, Án Hà Thanh ngẩng đầu hỏi: “Cho hỏi, chủ tử… … của nơi đây, thật sự đã thành thân rồi sao?” Lời nói của hắn mang theo tia hy vọng yếu ớt, giống như những đốm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day/1589092/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.