Bên ngoài mưa lớn đột nhiên bắt đầu rơi xuống, tiếng sấm ầm ầm như đánh ở bên tai, mỗi tiếng khiến người kinh hồn bạt vía, mưa lớn như trút nước mà đổ xuống, ở giữa trời đất chỉ còn thừa lại tiếng vang ồn ào ‘rì rào rì rào’. 
Loại thời tiết như vậy căn bản không có cách nào ra ngoài hái quả dại, để lấp đầy bụng, Tiêu Dư An từ trong góc đem cái bao gạo đã bị thất sủng rất lâu moi ra đây, quyết định một lần nữa thử nấu cháo. 
Lần này Tiêu Dư An rút kinh nghiệm, không có thêm gừng vào trong cháo nữa. 
Nhưng mà hắn đã thêm tỏi vào trong cháo… … 
Đợi đến khi nấu xong, Tiêu Dư An đã thử một ngụm. 
Ừm 
Còn không bằng thêm gừng cho rồi!!! 
Đây cũng quá khó ăn rồi!!! 
Tiêu Dư An vô cùng đau đớn ở trong nội tâm khiển trách chính mình lãng phí thức ăn, đang muốn đem cháo đều đổ đi, Án Hà Thanh đột nhiên mở miệng: “Nấu xong rồi sao?” 
Tiêu Dư An nhịn không được tay run một cái, một hồi lúc nãy, bầu không khí giữa hai người đối với Tiêu Dư An mà nói vô cùng quỷ dị kỳ quái, Tiêu Dư An ngượng ngập đáp: “Xong rồi, nhưng mà rất khó ăn, để ta suy nghĩ cách khác tìm thức ăn.” 
Nào ngờ Án Hà Thanh lần mò ngồi qua đây: “Không ngại, cho ta múc một chén. 
Tiêu Dư An gian nan ấp úng: “Thật đó… … rất khó ăn… …” 
Án Hà Thanh kiên trì: “Không ngại.” 
Tiêu Dư An nói không lại hắn, nhớ ra lần trước mình nấu cháo hắn cũng không có ăn, lần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day/1589087/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.