Chương trước
Chương sau
Bên ngoài mưa lớn đột nhiên bắt đầu rơi xuống, tiếng sấm ầm ầm như đánh ở bên tai, mỗi tiếng khiến người kinh hồn bạt vía, mưa lớn như trút nước mà đổ xuống, ở giữa trời đất chỉ còn thừa lại tiếng vang ồn ào ‘rì rào rì rào’.
Loại thời tiết như vậy căn bản không có cách nào ra ngoài hái quả dại, để lấp đầy bụng, Tiêu Dư An từ trong góc đem cái bao gạo đã bị thất sủng rất lâu moi ra đây, quyết định một lần nữa thử nấu cháo.
Lần này Tiêu Dư An rút kinh nghiệm, không có thêm gừng vào trong cháo nữa.
Nhưng mà hắn đã thêm tỏi vào trong cháo… …
Đợi đến khi nấu xong, Tiêu Dư An đã thử một ngụm.
Ừm
Còn không bằng thêm gừng cho rồi!!!
Đây cũng quá khó ăn rồi!!!
Tiêu Dư An vô cùng đau đớn ở trong nội tâm khiển trách chính mình lãng phí thức ăn, đang muốn đem cháo đều đổ đi, Án Hà Thanh đột nhiên mở miệng: “Nấu xong rồi sao?”
Tiêu Dư An nhịn không được tay run một cái, một hồi lúc nãy, bầu không khí giữa hai người đối với Tiêu Dư An mà nói vô cùng quỷ dị kỳ quái, Tiêu Dư An ngượng ngập đáp: “Xong rồi, nhưng mà rất khó ăn, để ta suy nghĩ cách khác tìm thức ăn.”
Nào ngờ Án Hà Thanh lần mò ngồi qua đây: “Không ngại, cho ta múc một chén.
Tiêu Dư An gian nan ấp úng: “Thật đó… … rất khó ăn… …”
Án Hà Thanh kiên trì: “Không ngại.”
Tiêu Dư An nói không lại hắn, nhớ ra lần trước mình nấu cháo hắn cũng không có ăn, lần này khẳng định cũng là ăn một ngụm thì liền biết rằng vẫn là mạng sống quan trọng hơn, thế là đã múc một chén nhỏ đưa cho Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh múc lên một muỗng cháo bỏ vào trong miệng, nuốt trong nửa ngày, điềm nhiên như không mà nói: “Không tệ.”
Tiêu Dư An: “… …”
Hắn biết tình yêu khiến cho người ta mù quáng, nhưng mà hắn không biết tình yêu còn có thể khiến cho người ta mất đi vị giác a!! Cái thứ dở tệ này Án ca ngươi còn có thể nói ra không tệ? Lương tâm ngươi không biết đau sao?
Án Hà Thanh không chê bai cháo khó uống, Tiêu Dư An đương nhiên cũng sẽ không chê, hai người miễn miễn cưỡng cưỡng lấp no bụng rồi, nghe thấy cơn mưa và sấm sét bên ngoài hoàn toàn không có chiều hướng giảm đi.
“Tại sao đột nhiên mưa lớn như vậy… …” Tiêu Dư An trông ra bên ngoài cửa sổ lẩm bẩm một mình.
Lời nói hắn vừa dứt, nơi không xa đột nhiên truyền đến tiếng vang chấn động điếc cả tai, giống như là vật gì đó sụp đổ đập xuống mặt đất, đến căn nhà gỗ dường như cũng run rẩy theo tiếng động lớn, đèn cầy trong nhà lung lay theo gió bên ngoài cửa sổ tồi tàn thổi vào chợt sáng chợt tối, làm cho lòng người hoang mang.
Tiêu Dư An bị làm cho giật mình, vịn lấy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài một đoàn tối đen, cây đung đưa núi rung lắc, chỉ có thể cảm nhận được cuồng phong mang theo mưa lớn đập vào mặt, ngoài những cái này ra, cái gì cũng nhìn không rõ, Tiêu Dư An suy nghĩ một chút, từ trong nhà lôi ra áo tơi* bám đầy tro, phất phất hai cái, mặc lên trên người, vừa hướng bên ngoài nhà gỗ đi ra vừa nói với Án Hà Thanh: “Có thể là nơi nào đó sụp rồi, ta ra bên ngoài xem thử.”
(*Áo tơi: áo mưa làm từ cỏ của người xưa)
Án Hà Thanh cau mày mở miệng: “Đừng đi, mưa lớn như vậy, bên ngoài nguy hiểm.”
Tiêu Dư An nói: “Không sao, trong lòng ta đã có tính toán rồi, lỡ như là sụp ở phía trên nhà gỗ thì càng nguy hiểm, ta đi xem xem liền về.”
Vừa nói Tiêu Dư An vừa mở ra cánh cửa của căn nhà gỗ liền đã xông ra ngoài, bên ngoài cuồng phong nổi dậy, mưa như trút nước, rất có thể có hiện tượng đất rung núi lắc.
Án Hà Thanh một cái không có cản lại, nhìn thấy Tiêu Dư An xông ra ngoài mưa lớn, cả con tim đều nhảy lên trên cổ họng, nào ngờ chưa qua chốc lát, Tiêu Dư An đã xông về trở lại, vừa chạy còn vừa gọi: “Đi đi đi!! Sập rồi sập rồi!! Chính là ở phía trên!!! Đất đá trôi a! Thân núi sạt lở a! Quay về ta nhất định sẽ chôn cái tên miệng thối Trương Bạch Thuật kia A A A!!!
Án Hà Thanh bị Tiêu Dư An kéo lấy hướng bên ngoài chạy, mưa to gió lớn đập lên trên người bọn họ, tia chớp chói mắt cắt ra chân trời, Án Hà Thanh nhìn thấy trên sườn núi, đá trôi và cây cối đang men theo bùn lầy đang trôi xuống đây, tia chớp qua đi, thế giới lại chìm lại vào trong bóng tối, tiếng sấm nối tiếp theo sau, văn khắp trời đất.
Bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, Tiêu Dư An đột nhiên ngừng lại bước chân, hắn cực lực mà lau đi nước trên mặt, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm: “Không được không được… …”
Hoạ không đi lẻ a!! hắn đem cây nghệ lúc trước hái cho Tạ Thuần Quy và tiểu hồng quả bỏ lại ở trong nhà rồi! Nếu như không có tiểu hồng quả, mình sẽ lập tức ở trước mặt Án Hà Thanh hiện nguyên hình!
Tiêu Dư An nắm lấy cánh tay của Án Hà Thanh, giương cổ họng hét một câu: “Ngươi ở đây đợi ta chút! Ta lập túc quay về!”
Nói rồi Tiêu Dư An không dám trì hoãn thêm nữa, quay người lại hướng nhà gỗ xông đi.
Đột nhiên có một tia chớp đánh ngang giữa trời, dưới ánh sáng trắng chói mắt, Án Hà Thanh nhìn thấy nơi không xa có một thân câu to bằng bắp tay đang men theo sườn núi hướng Tiêu Dư An ập tới! Hơn nữa nơi nó lăn xuống đúng ngay điểm mù của Tiêu Dư An! Hắn căn bản không phòng bị!
Đôi ngươi Án Hà Thanh co rút, không có bất cứ do dự nào, bàn chân một nhón, bay nhào ra phía trước.
Tia chớp qua đi, thế giới một lần nữa rơi vào bóng tối, một trận sấm ở bên tai Tiêu Dư An rầm rầm nổ ra, khiến hắn trong phút chốc ngoại trừ tiếng sấm cái gì cũng không nghe thấy, cảm thấy lỗ tai âm ỷ đau lên.
Đương nhiên, hắn cũng không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, ở nơi cách hắn không xa, Án Hà Thanh dùng lưng sống sống mà cản lại thân cây đập xuống.
Lực xung kích to lớn dường như đem lục phủ ngũ tạng của Án Hà Thanh chấn động đến lệch khỏi vị trí, hắn bị đụng một cái nằm rạp xuống đất, men theo sườn núi lăn đến vài vòng mới ổn định lại cơ thể, nước mưa lạnh như băng vô tình mà cướp đi nhiệt độ cơ thể của Án Hà Thanh, giội đến hắn không có cách nào mở ra con mắt.
Án Hà Thanh giương miệng muốn hít thở sâu, nhưng mưa lớn tràn vào, lấp kín miệng mũi của hắn khiến hắn toàn thân ớn lạnh, Án Hà Thanh một tay chống đỡ mặt đất, loạng choạng cố gắng hướng nơi lúc nãy Tiêu Dư An bảo mình đợi mà đi, nhưng mà hắn vừa đứng dậy, tim và phổi giống như bị xoắn vào nhau rồi lại bị lưỡi dao bổ ra, đau đến nổi căn bản không có cách nào hít thở.
Hoa mắt, ù tai, Án Hà Thanh nặng nề thở gấp vài lần, đột nhiên nghe thấy Tiêu Dư An đang gọi hắn.
Âm thanh đó cùng với tiếng mưa tiếng sấm trộn lẫn vào nhau, lúc xa lúc gần, nghe không rõ ràng.
Án Hà Thanh ấn lấy ngực đau nhói, thuận theo hướng âm thanh phát ra nhìn đi, rất muốn đáp lại, nhưng mà âm thanh vẫn chưa phát ra, cổ họng đột nhiên thấy ngọt, liền theo sau là mãnh liệt ho ra một miệng máu, sau đó nữa là trời đất quay cuồng, ý thức mơ hồ, Án Hà Thanh cứ như vậy mà ngã thẳng về phía trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.