Có đi tình tiết của nữ tam hay không, đây, là một vấn đề. Nếu như đi, đến lúc hôn hôn ôm ôm bị Án Hà Thanh phát hiện thân là nam tử thì phải làm sao? Lỡ như không có đem Án Hà Thanh đưa đến bên cạnh Lâm Tham Linh, đôi mắt Án Hà Thanh phục hồi phát hiện là mình thì phải làm sao? Nhưng mà nếu như không đi, tùy tiện thay đổi tình tiết, phát triển về sau không có cách nào dự liệu, hại đến người khác rồi thì phải làm sao? Tiêu Dư An thờ ơ mà giúp Án Hà Thanh đắp thuốc, nhất thời không lưu ý, ấn trúng miệng vết thương, lông mày Án Hà Thanh một cái cau lại, Tiêu Dư An hoảng loạn thu tay, vội vàng xin lỗi: “Ý, xin lỗi, phân tâm rồi, có phải là làm đau người rồi?” Án Hà Thanh lắc lắc đầu, đưa tay ra mò mẫm nửa ngày, nắm lấy cổ tay Tiêu Dư An, đem tay hắn kéo về đặt lại lên vết thương của mình. Tiêu Dư An cứng người một lát, đợi Án Hà Thanh thả cổ tay mình ra sau đó mới hoàn lại thần, ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục thay Án Hà Thanh đắp thuốc, lần này không dám nghĩ ngợi lung tung nữa, hết sức chăm chú mà băng bó, đột nhiên nghe thấy Án Hà Thanh nhẹ giọng hỏi: “Ngươi… … ngươi tại sao phải cứu ta? … …” Tiêu Dư An nghĩ trong lòng câu hỏi này Án Hà Thanh không phải đã hỏi qua rồi sao? Chẳng lẽ là bởi vì trước đó mình tùy ý đáp, tình tiết của nữ tam đi lệch, thế là reset làm lại lần nữa? Trong nguyên tác Lâm Tham Linh đã trả lời như thế nào nhỉ? Hình như là cứu người một mạng còn hơn xây miếu bảy tầng? Hay là cái gì nhìn thấy công tử thương tích đầy mình ngất ở khe núi, làm sao có thể không quản không rằng? Tiêu Dư An suy nghĩ một lát, hồi đáp: “Ta cũng không thể thấy chết không cứu.” Án Hà Thanh rủ mi, ánh trăng mỏng lạnh rọi không vào đôi ngươi đó, để lại một mảng bóng tối ảm đạm, khiến người khác nhất thời nhìn không rõ biểu tình của hắn, rất lâu, Án Hà Thanh lại nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi hiện tại đang sống ở nơi nào?” “Công tử nghe nói qua thôn Đào Nguyên chưa?” Án Hà Thanh lắc lắc đầu. “Ta hiện tại tạm sống ở đó.” “Tạm sống?” Tiêu Dư An giúp Án Hà Thanh băng bó xong nơi vết thương cuối cùng, gật đầu một cái sau đó nhớ ra Án Hà Thanh vẫn nhìn không thấy, thế là đáp: “Đúng a, người sống ở thế gian này, cuộc sống như bèo tấm, ai biết được tình huống sau này sẽ như thế nào?” Án Hà Thanh lại nhẹ hỏi: “Vậy ngươi… … ngươi sống tốt chứ… …?” Tiêu Dư An nhún nhún vai: “Không có cái gì sống tốt hay không tốt a, sống không tốt thì nỗ lực sống cho tốt lên, cuộc sống ngắn ngủi, phải biết kịp thời vui chơi.” Án Hà Thanh có chút ngẩn ngơ, rất lâu mới nhẹ ừm một tiếng. Tiêu Dư An thay Án Hà Thanh chỉnh trang y phục, nói: “Được rồi, công tử, thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm chút đi.” Án Hà Thanh nhẹ giọng cảm ơn, nằm xuống giường, Tiêu Dư An ở một bên khác của tấm gỗ thu xếp tốt cỏ rơm làm đệm, cũng nằm xuống theo. Trăng sáng sao thưa, ếch kêu ve hót, đêm khuya, canh ba vắng người, nghe thấy tiếng hô hấp của Tiêu Dư An trở nên chậm dài, Án Hà Thanh từ từ tỉnh dậy, mượn ánh trắng nhìn ngắm vẻ mặt của Tiêu Dư An, hai người cách nhau có chút xa, Án Hà Thanh vì muốn nhìn rõ, bất giác hướng chỗ của hắn mà tới. Án Hà Thanh mắt không chớp mà nhìn Tiêu Dư An, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cả con người hơi hơi phát run, hắn nằm xuống bên cạnh Tiêu Dư An, lại dường như sợ kinh động đến hắn, không dám chạm hắn. Đại khái là cảm thấy lạnh, Tiêu Dư An ngủ đến mơ mơ màng màng, đột nhiên lật người một cái, cứ như vậy lăn vào trong lòng Án Hà Thanh. Án Hà Thanh trong nháy mắt toàn thân cứng đờ, đến hô hấp cũng ngưng đọng lại. Tiêu Dư An không có tỉnh đậy, mơ màng một chút lại trầm lắng ngủ đi. Án Hà Thanh đợi đến nửa ngày, mới dần dần thả lỏng trở xuống, trong đôi ngươi của hắn toàn là bộ dạng nằm ngủ của Tiêu Dư An, giống như đã chấm lên nguyệt bạch lộ quang, nhìn gần không dám mài giũa, nhìn xa không dám tưởng về, cô độc một thân niệm khanh như cuồng. Án Hà Thanh chầm chậm đưa tay ôm lấy Tiêu Dư An, như gần vực sâu, thấp thỏm lo sợ, hoang mang lúng túng. Ngày thứ hai Tiêu Dư An tỉnh lại, ưỡn người vươn vai một cái, quay đầu nhìn qua Án Hà Thanh. Đầu bên kia của tấm gỗ, Án Hà Thanh vẫn chưa dậy, Tiêu Dư An nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi nhà gỗ, rửa mặt súc miệng xong xuôi sau đó quyết định như thường lệ lên núi hái thuốc, hắn lúc trước ở trong rừng núi đã tìm thấy một nơi khe suối nông sạch sẽ, nên hôm nay muốn đem thuốc đã hái trước đó đều rửa sạch. Tiêu Dư An vừa mới đeo lên giỏ thuốc, đột nhiên nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng va chạm của cửa gỗ tồi tàn, Tiêu Dư An quay người qua, nhìn thấy Án Hà Thanh những ngày này suốt luôn âm trầm mặc không nói cũng không dậy vậy mà lại khập khập khiễng khiễng đi ra đây, mắt hắn mù nhìn không rõ, đầu gối nặng nề đập lên cửa, nhất thời lông mày cau lại. Tiêu Dư An vội vàng qua đó dìu hắn một cái, hướng miệng nhét vào một trái tiểu hồng quả, qua một lúc mở miệng nói: “Công tử, ngươi tại sao lại ra đây rồi?” Ánh mắt không dễ nhận ra của Án Hà Thanh từ trên tiểu hồng quả thu về, đáy lòng liền hiểu ra tại sao Tiêu Dư An lại là giọng nữ tử, hắn đưa tay chạm được Tiêu Dư An đang đeo giỏ thuốc, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?” “Trên núi có một nơi có con suối nông, ta đi đem thuốc đã hai của những ngày nay đi rửa sạch.” Tiêu Dư An thành thành thật thật đáp. Án Hà Thanh nói: “Ta đi cùng ngươi.” Tiêu Dư An sững sờ: “Nhưng mà công tử mắt của ngươi vẫn còn nhìn không rõ.” Âm thanh Án Hà Thanh rất nhẹ, nhỏ không thể nghe nhưng lại đủ để Tiêu Dư An có thể nghe thấy: “Vậy ngươi có thể… … có thể dắt ta đi?” - XueTu: “Liêm sỉ rớt kìa anh êi.” ┐(‘~`)┌
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]