Tiêu Dư An hai tay giao nhau gối lấy đầu, nằm trên bục cửa sổ, cười gọi: “Phong Nguyệt, ăn cơm thôi.” Hiểu Phong Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tiểu chủ? Ta biết rồi a, lập tức đi.” “Liễu An lần này ra ngoài mua sắm vẫn chưa có về sao?” Tiêu Dư An hỏi. “Hồi tiểu chủ, Liễu An hắn buổi chiều đã về rồi, bây giờ có thể đang kiểm kê hàng hóa.” Hiểu Phong Nguyệt nói. Tiêu Dư An gọi một tiếng, cười nói: “Ta đi gọi Thần Quy.” Nói rồi liền hướng gian phòng phía đông đi tới. Hiểu Phong Nguyệt bỏ xuống sổ sách trên tay, nhất thời có một chút ngẩn ngơ. Vốn tưởng rằng hoàng thượng hắn từ nhỏ chịu ngàn vạn người sủng ái, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, giờ đây khốn đốn lưu vong, cũng nhất định sẽ là kiêu căng ngạo mạn, xem thường thế tục, không nghĩ tới hắn vẫn tính khí bình thường, thích ứng đến cực nhanh, thật là nổi dậy từ vụn của bèo tấm, kết thúc giữa lùm cỏ dại. (*Nổi dậy từ vụn của bèo tấm, kết thúc giữa lùm cỏ dại. <于青萍之末,止于草莽之间>: Ý chỉ những việc lớn lao bắt nguồi từ những thử nhỏ nhặt khó thấy nhất.) Khiến người khác khó hiểu là việc, sau khi hoàng thượng đến nơi đây rồi, liền lên tiếng nói rằng hắn muốn đổi tên, trái lại là Hiểu Phong Nguyệt và Dương Liễu An cũng hiểu, suy cho cùng là quân vương triều trước, lỡ như gặp phải một người hiểu biết, chuyện của cái thân phận này, thì có giải thích cũng không rõ. Nhưng mà khiến cho bọn họ hai người không nghĩ đến là, hoàng thượng không những đổi đi tên của mình, vậy mà đến họ cũng không cần nữa, mở miệng ngậm miệng là nói mình họ Tiêu tên Dư An. Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, dù sao bất luận có thay đổi họ tên hay không, bọn họ đều gọi tiểu chủ, trái lại cũng không có không thích ứng. Hiểu Phong Nguyệt định định thần, đứng dậy hướng sảnh chính đi tới, lúc đi ngang qua vườn, xa xa nhìn thấy một người đang lấy nước rửa mặt rửa tay, giọt nước trong suốt đem ánh nắng lấp lánh chiếu ra, thuận theo gò má của người đó chảy xuống, nhuộm lên vạt áo đằng trước của hắn một màu đậm, nghe thấy tiếng bước chân, Dương Liễu An quay đầu nhìn qua, nhìn thấy là Hiểu Phong Nguyệt, mày mắt cong ra ý cười hoàn toàn không che đậy: “A Nguyệt!” Hiểu Phong Nguyệt nghe thấy cái tiếng a Nguyệt tùy ý vô tư đó, cảm thấy được ánh nắng vui vẻ ấm áp một cái đụng vào nơi mềm mại nhất của con tim, hắn vài bước đi đến trước mặt Dương Liễu An, một tay kéo lấy tay áo của mình giúp Dương Liễu An lau đi những giọt nước trên mặt: “Vừa mới điểm xong hàng hóa sao?” Dương Liễu An cứ để cho Hiểu Phong Nguyệt giúp mình lau mặt, gật gật nói: “Ừm, vừa mới về phủ đệ gặp phải người đưa thư, đã cho ta một bức thư từ Tây Thục quốc gửi cho tiểu chủ.” “Chắc là thư của công chúa, đợi chút nữa lúc dùng bữa đưa cho tiểu chủ đi.” Hiểu Phong Nguyệt giương lên một nụ cười dịu dàng. Dương Liễu An gật gật đầu: “Được, chúng ta mau đi đến sảnh ăn đi, dì Ba gọi ăn cơm, hối khá gấp.” “Ôi.” Ý cười của Hiểu Phong Nguyệt không giảm, hai tay vịn lấy bờ vai của Dương Liễu An, ngửa đầu lên, ở trên môi của hắn nhẹ nhàng hôn lên một cái. Dương Liễu An thần sắc tự nhiên mà một tay ôm lấy eo của Hiểu Phong Nguyệt, nhắm mắt hôn lấy đôi môi hơi lạnh đó, khiến hắn trong chốc lát sau trở nên ấm áp, đây mới tách ra. Một nụ hôn qua đi, hai người vừa bàn việc nhà vừa hướng sảnh ăn đi tới, bỗng nhiên nghe thấy gian phòng phía đông truyền đến âm vang vật rơi xuống đất, hai người bước chân tạm ngừng, không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái. “Muốn đi xem xem không?” Dương Liễu An do dự mà hỏi. Hiểu Phong Nguyệt suy nghĩ một trận, lắc lắc đầu nói: “Đừng đi nữa, lúc trước đều là tiểu chủ ở đó ứng phó, chúng ta đi, sợ cũng chỉ là thêm phiền.” Dương Liễu An nghiêng người nhìn lên vị trí gian phòng phía đông một cái, thở dài một cái, gật gật đầu. Lúc này gian phòng phía đông, Tiêu Dư An khom người nhặt lên nghiên mực bị Tạ Thuần Quy ném xuống, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn. Tạ Thuần Quy tay đầy vết mực, cúi đầu đang viết cái gì đó, trước mặt hắn có đặt vài chục tờ giấy Tuyên Thành sắp xếp lộn xộn, mỗi tờ giấy Tuyên Thành đều viết đầy tên, tên của Lý Vô Định ở dòng đầu tiên cái thứ nhất, đằng sau nữa, chính là tất cả những cái tên của tướng sĩ Bắc quốc mà Tạ Thuần Quy có thể nhớ, đằng sau những cái tên chi chi chít chít mà viết Bắc quốc hai từ, rõ ràng là những nét chữ đoan chính, nhưng mà nhìn làm sao, làm sao cũng như là bộ dạng đang nhe nanh múa vuốt, đang mặt xanh nanh vàng, bộc lộ bộ mặt hung ác. “Thần Quy, Thần Quy.” Tiêu Dư An bỏ tốt nghiên mực, đưa tay ấn lấy tay đang viết chữ có Tạ Thuần Quy, “Ăn cơm thôi, ăn cơm tối thôi.” Tiêu Dư An không nề phiền phức mà từng phen từng phen nhắc lại, Tạ Thuần Quy cuối cùng cũng ngừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dư An một cái, mặt lộ ra thần sắc ngốc nghếch của trẻ nhỏ tám chín tuổi mới có. Tiêu Dư An đem hắn kéo ra khỏi gian phòng, đi đến vườn nhỏ, giúp hắn múc một thao nước sạch, thay hắn đem đôi tay rửa sạch. Tạ Thuần Quy tuy rằng đã giữ lại một mạng sống, nhưng thần trí lại không còn minh mẫn, hắn lúc thì gắt gỏng lúc thì uất ức, nhưng mà thời gian nhiều nhất là lúc giống như một đứa trẻ, trông như ngây ngô vô tư. Tiêu Dư An đã từng ủy thác người đến phương bắc thăm dò tin tức của Tạ gia, ai ngờ tin tức có được lại khiến người khác bi thương đến khốn cùng buồn đến huy hoại thân thể: Cái ngày Bắc quốc bị phá nước, cả gia tộc Tạ gia tự vẫn ở trong phủ, với Bắc quốc cùng sống chết, không một người còn sống sót. “Tiêu ca ca, Tiêu ca ca, bữa tối ăn món ngon gì vậy?” Tạ Thuần Quy chớp chớp mắt hỏi Tiêu Dư An. “Ừm… ….” Tiêu Dư An giả vờ suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu cười nói: “Ta thấy dì Ba có hầm súp vịt.” “Wa! Đệ thích nhất là uống cái này a!” Tạ Thuần Quy hoan hô, tay cũng chưa lau, gấp gáp hướng sảnh ăn chạy đi. Tiêu Dư An ở đằng sau hắn than vài tiếng, không có gọi người lại, đành chịu mà nhún vai, đem nước bị mực nhuộm đen trong thao đổ đi, sau đó đi đến sảnh ăn. Trong sảnh ăn, Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn chưa động đũa, hiển nhiên là đang đợi hắn, Tạ Thuần Quy bưng lấy chén súp vịt đang uống. Một năm trước lúc vừa mới đến thôn Đào Nguyên, Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt còn dự tính chia bàn ra ăn với Tiêu Dư An, hai người bọn họ cứ luôn kiêng dè thân phận tôn ti, việc gì đều muốn tâng bốc Tiêu Dư An, Tiêu Dư An đã uốn nắn rất nhiều lần mới có thể dần dần uốn nắn trở lại. “Tiểu chủ.” Thấy Tiêu Dư An ở trước bàn cơm ngồi xuống, Dương Liễu An đưa đến một bức thư. “Hửm? Đây là cái gì?” Tiêu Dư An nghi hoặc nhận qua. “Thư đến từ Tây Thục quốc.” “Tây Thục quốc?” Tiêu Dư An hơi hơi kinh ngạc, gỡ ra xem qua bài lần, kinh ngạc đến hắn xém chút nữa đứng dậy. “Tiểu chủ làm sao vậy?” Hiểu Phong Nguyệt và Dương Liễu An không hiểu. Tiêu Dư An bỏ tốt thư, hồi hồi thần, nói: “Vĩnh Ninh và Tiêu Bình Dương đại hôn, mời ta đến hoàng thành Tây Thục quốc tham gia hôn lễ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]