(*Giải thích một chút về tiêu đề: Gốc là <望穿他盈盈秋水,蹙损他淡淡春山> nghĩa là chờ người đến mòn mỏi cả mắt, cau mày buồn rười rượi. Mình giải thích theo cách mình hiểu thôi chứ hai câu này mình không dịch thuần việt được, bạn nào biết thuần việt thì giúp mình nha 。・゚・(ノД`)ヽ( ̄ω ̄)) 
Trạm dịch trăm dặm ngoài hoàng thành, vài người bình an gặp nhau, trong lòng ai nấy đã đều rơi xuống một tảng đá lớn, chỉ cảm thấy đại nạn qua đi, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm. 
Lo sợ Nam Yến quốc sẽ đột nhiên hối hận, phái binh đến truy đuổi, Tiêu Dư An gấp ga gấp gáp rửa sạch mặt và đôi tay, thay về nam trang, chuẩn bị ngồi lên xe ngựa rời khỏi nơi đây. 
Thái độ của Tiết Nghiêm khiến Tiêu Dư An vài lần nghi ngờ, nhưng mà chạy trốn vội vàng, nào đâu có thể chú ý mà suy nghĩ tỉ mỉ. 
Sau khi vội vã chuẩn bị, xe ngựa lao nhanh ở trên đường, Tiêu Dư An vén lên màng che, nhìn thấy hoàng thành Bắc quốc bị bỏ lại càng ngày càng xa, trong khoảnh khắc lại cảm thấy năm tháng ở cổ họng, than tiếc không thể kính giang sơn này một ly, nguyện thiên thu. 
Tiêu Dư An chậm rãi thả xuống màng che, như muốn cắt bỏ tất cả quá khứ, đột nhiên nơi xa truyền đến tiếng móng ngựa gấp rút, Tiêu Dư An vẫn chưa lần nữa vén màng lên nhìn, Dương Liễu An điều khiển xe ngựa đột nhiên vén màng mà vào, sắc mặt tát mét: “Là Án Hà Thanh.” 
Bởi vì số người nhiều, bọn họ chia thành ba chiếc xe ngựa, hai chiếc xe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day/1589064/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.