Ở trong nguyên tác, Tạ Thuần Quy là một tấc kiêu ngạo cuối cùng, là một sợi quân hồn cuối cùng của Bắc quốc. Thiếu niên mười chín tuổi, có sự cố chấp, nhiệt huyết, tín ngưỡng của mình. Đó chính sự cố chấp dù cho kết cục là vị vạn ngựa giẫm đạp thân thể, cũng không cam chịu để cường địch xâm lược quốc thổ. Tiêu Dư An biết rằng, bây giờ để Tạ Thuần Quy không quan tâm quốc gia cắt cứ mà đi tiền tuyến đóng quân, nhất định so với giết hắn đi càng khó chịu. Hơn nữa bây giờ nếu như đối biên cương Man Di không quản không rằng, bọn họ nhất định sẽ càng thêm ngang ngược, đến lúc đó Nam Yến quốc xuất binh đánh tới, nói không chừng Bắc quốc sẽ phải đối mặt với tình huống trước sau đều có địch. Tiêu Dư An nhắm mắt suy nghĩ, cuồi cùng thở dài ra một hơi, cam chịu số phận mà từ từ ngước mắt: “Đứng dậy.” Tạ Thuần Quy không theo, quỳ lạy ở đất: “Hoàng thượng!” Tiêu Dư An tức giận vỗ ghế đứng dậy: “Đứng dậy đứng dậy, dẫn binh đến bắc cương, đem thành trì đoạt về, thật là không phát oai coi chúng ta dễ bắt nạt! Nhớ là đập chết bọn con ghẻ đó! Đập đến nỗi bọn họ cầu ông nội gọi bà nội! Đập đến nỗi bọn chúng kiếp sau cũng không dám có ý định muốn đánh Bắc quốc!!!” Tạ Thuần Quy trong lòng run rẩy, đôi mắt phát sáng: “Tạ hoàng thượng!!” Chờ Tạ Thuần Quy rời đi, Tiêu Dư An bụm lấy lồng ngực nhói đau từ từ ngồi xuống, ánh mắt hắn hơi có tan rã, giống như thất thần sau khi đã hết sức, hắn từ trong ngực mò ra một cái hộp gỗ, yên tĩnh nằm trong hộp gỗ đó là hai cây trâm, một đỏ một trắng. “Tại sao lúc nào cũng như vậy… …” Tiêu Dư An lẩm bẩm nói mê, âm thanh khàn nhỏ không cam lòng. Có âm thanh lã lướt ở đáy lòng Tiêu Dư An nói ra đáp án, nhưng Tiêu Dư An không muốn nghe, một chữ cũng không muốn. Bắc quốc trước đó sớm đã có chuẩn bị, quân lệnh vừa xuống, ngày thứ hai Tạ Thuần Quy liền có thể khởi hành, chẳng qua là từ nam đổi thành bắc thôi. Trăng sáng vằng vặc, bên trong quân lều, Lý Vô Định vì Tạ Thuần Quy bày rượu đưa tiễn: “Qua vài ngày, ngươi sắp sửa lần đầu tiên ra sa trường, tặng ngươi ba câu, nghe không?” Tạ Thuần Quy cầm lên ly rượu một nhấp là cạn: “Lý tướng quân mời nói, Tạ Thuần Quy rửa tai lắng nghe.” Lý Vô Định mỉm cười: “Hộ quốc, hộ huynh đệ, cũng… … hộ tốt bản thân.” Tạ Thuần Quy ánh mắt kiên định: “Thuần Quy khắc ghi trong lòng.” Lý Vô Định đành chịu: “Đừng có mà đáp ứng nhanh như vậy, câu thứ ba ngươi cũng nghe rõ cho ta a.” “Nghe rồi.” Tạ Thuần Quy gật đầu lia lịa, giống như một đứa trẻ nghiêm túc nghe giảng, hắn chí khí tràn đầy, lời nói hùng hồn cao ngất, “Ta phải đạp đổ quân lều của cái đám Man Di đó, tung hoành hết sa mạc lớn, diệt tộc giương oai, khiến cho bọn họ biết kết cục của việc xâm phạm Bắc quốc ta!” Lý Vô Định giơ lên cự linh chưởng, tát lên sau đầu của Tạ Thuần Quy: “Tuổi còn chưa lớn, não thì đã nghĩ nhiều như vậy rồi, đánh thắng rồi thì mau chóng cút về đây cho ta!” Tạ Thuần Quy đang uống rượu bị đánh, lập tức sặc ho, ho xong rồi sau đó mặt đỏ cứng cổ không phục nói: “Ta đã mười chín tuổi rồi!! Không còn nhỏ nữa!!” Lý Vô Định ha ha cười lớn: “Vợ còn chưa có nữa là? Còn không nhỏ nữa?” Tạ Thuần Quy bĩu bĩu môi: “Lý tướng quân cũng không có vợ, chẳng lẽ nói là Lý tướng quân cũng là tuổi vẫn còn nhỏ?” “Ơ, cậy vào việc sắp đi rồi, tưởng ta không dám đánh ngươi rồi đúng không?” Lý Vô Định giả bộ giận dữ, giơ lên bàn tay ra vẻ lại muốn đánh Tạ Thuần Quy. Tạ Thuần Quy không phục, giương cổ lên chờ bị đánh, mắt thấy bạt tay sắp phải rơi lên trên đầu, Lý Vô Định đột nhiên thu lực, chỉ là nhẹ nhàng mà xoa xoa đầu của Tạ Thuần Quy, Lý Vô Định trong sáng cười một cái: “Nói thật đó, đánh thắng rồi mau chóng trở về, đợi giúp ngươi đãi tiệc ăn mừng a!” “Được!” Tạ Thuần Quy chắp đấm, ánh mắt nóng bỏng, “Lý tướng quân, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ và ngươi cùng nhau chinh chiến sa trường!” “Ừm, sẽ có!! Đến, uống, đợi ngươi chiến thắng trở về!” Lý Vô Định giơ lên ly cho chứa rượu mạnh, cùng Tạ Thuần Quy đối uống cao ca. Thiếu niên cuồng, thiếu niên cuồng, can qua* có thể nhận biết lời hứa? Hội tụ phân tán đều là duyên phận. (*Can qua: là một loại vũ khí, còn có nghĩa chỉ chiến tranh.) Tháng 8, tháng 9, tháng 10. Ba tháng thoáng một quá đã qua, bắc cương liên tục truyền đến tin tức chiến sự thắng lợi, Tạ Thuần Quy quả thật không có khiến Tiêu Dư An thất vọng, không những đem Man Di đuổi ra khỏi Bắc quốc, còn đánh tới nỗi bọn họ trực tiếp viết ra thư hàng, vừa khóc cầu tha vừa nói không dám xâm phạm trung nguyên lần nữa. Tiêu Dư An ứ đọng suốt, cứ tưởng rằng mình cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ một hơi vừa mới thở được một nửa, lại bị một tin tức sấm sét giữa trời quang đánh đến nỗi xém chút nữa nhồi máu cơ tim. NAM YẾN QUỐC BẮC PHẠT RỒI!!!! BẮC PHẠT RỒI!!! Án Hà Thanh! Đánh! Lên! Đây! Rồi!! Con mẹ nó đây mà đã đánh lên đây rồi!!! Tạ Thuần Quy vẫn còn con mẹ nó ở bắc cương chưa về đây!!! CHƯA VỀ ĐÂY!!! Tiêu Dư An cảm thấy mình thật sự phải học máu rồi. Đây con mẹ nó và nguyên tác không giống nhau a!!! Nó tốt là tháng 12 mới bắc phạt mà!!! Tại sao lại sớm đến tận một tháng!!! Án Hà Thanh ngươi thật muốn xé Bắc quốc đến như vậy sao!!! Tiêu Dư An run run rẩy rẩy viết ra một đạo thánh chỉ, để Tạ Thuần Quy mau chóng quay về, và sau đó lại gửi trước Lý Vô Định đi chống địch. Tháng 11, thiết kỵ Nam Yến quốc quanh quẩn ở biên giới hai nước. Trống trận vang, kèn lệnh liên doanh, từng tiếng từng tiếng, vang lên bày tỏ thù hận quốc gia, hoa rơi lệ, điểu kinh tâm. Nhưng mà việc khiến Tiêu Dư An chưa từng dự liệu tới là, Lý Vô Định dẫn binh cùng Án Hà Thanh giằng co, hai bên hoàn toàn không nhân nhượng, vậy mà cầm cự được gần như một tháng. Tây Thục quốc cùng hai nước đều coi như đã kết giao đồng minh, cho nên đã không có gửi quân chi viện Án Hà Thanh, cũng không có chi viện Bắc quốc. Bắc quốc không có giống như trong nguyên tác, căn bản địch không lại tướng sĩ của Án Hà Thanh, sự nỗ lức luyện tập binh sĩ Tôn lão tướng quân và Lý Vô Định, hoàn toàn không phải không có cố gắng! Tiêu Dư An nghe chiến báo trên tiền tuyến truyền đến, đột nhiên không chán nản nữa, ngọn lửa vỗn đã bị nước lạnh đập tắt dường như lại dần dần cháy trở lại, yếu ớt nhưng tràn đầy hy vọng, quật cường và rồi lại bất cam. Và qua thêm vài ngày nữa, Tạ Thuần Quy từ bắc cương quy triều sau đó, cùng Lý Vô Định liên kết chống lại Án Hà Thanh, Bắc quốc nói không chừng có thể tiếp tục chống đỡ trở xuống! - Tác giả có lời muốn nói: Phát hiện có rất nhiều tiểu thiên sứ đều rất để ý hoàn hồn đan. Không có hoàn hồn đan Không có hoàn hồn đan Không có hoàn hồn đan. - Dịch giả có lời muốn nói: Hồn đan ở chương 3 là do mình dịch sai xin lỗi mọi người, là hoàn hồn đan mới đúng. Mình đã sữa lại chương 3 rồi. =)))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]