Vũ Ninh vương gia đem âm thanh nén đến cực nhỏ: “Mau mau đem vật này cất cho tốt, hoàng tử Án ngươi tạm thời cứ nhẫn nhịn chút, uất nhục lâu như vậy điều đã chịu qua rồi, không thiếu chịu luôn những tháng này, còn nữa, luôn luôn nhớ rằng ngươi ta là người chung một thuyền, chuyện lần này một khi xảy ra sơ suất, ai cũng chạy không thoát, ngươi phải vạn lần cẩn thận.” Vũ Ninh vương gia dường như còn muốn nói gì đó, cửa gian phòng đột nhiên két một tiếng mở ra, dọa đến nổi hắn gấp rút lui ra sau, ngẩng đầu nhìn lên, khó hiểu kêu lớn: “Hoàng thượng người tại sao, tại sao ra đây rồi, có phải… … không hợp tâm ý sao?” Tiêu Dư An nói: “Ta cảm thấy bây giờ tiền phù hợp với tâm ý ta hơn.” Vũ Ninh vương gia bị dọa đến mất sắc. Không lẽ… … Không lẽ!!! Không lẽ tin đồn hoàng thượng hư nhược rồi, là thật ư?! Vũ Ninh vương gia ho nhẹ che đậy sự lung túng, vội vàng sai người đem đến đây hai trăm lượng vàng, Tiêu Dư An cũng không khách sáo, đem toàn bộ thu hết vào trong túi: “Làm phiền rồi.” Vũ Ninh vương gia chắp tay dâng tặng, Tiêu Dư An quay người đối với Án Hà Thanh nói: “Đi thôi.” Án Hà Thanh hồn vía lên mây: “A? … … ừm.” Tiêu Dư An nhìn hắn một cái, không có nói gì. Thật ra Tiêu Dư An cũng biết, đến Vũ Ninh vương phủ, Án Hà Thanh nhất định sẽ cùng Vũ Ninh vương gia nối lên dây, nhưng mà nếu như hắn để bụng Án Hà Thanh cái này, thì lúc bắt đầu đã không đem Án Hà Thanh từ trong nhà lao cứu ra, càng sẽ không chuyện gì cũng bảo vệ hắn. Tuy rằng đã xuyên sách lâu như vậy rồi, nhưng Tiêu Dư An từ đầu đến cuối đều cảm thấy mình là giống như người ngoài cuộc, lãnh đạm mà nhìn từng nhân vật diễn dịch vui buồn li hợp, chuyện đáng cười là, hắn biết được kết cục của của rất nhiều chuyện, cũng biết được số phận cuối cùng của rất nhiều người, thậm chí có thể đoán rõ tâm tư của người xung quanh, nhưng mà hắn không biết chính mình sau này sẽ đi đâu về đâu, hắn thậm chí đều làm không rõ, ở trong lòng hắn, Bắc quốc nằm ở vị trí như thế nào, Án Hà Thanh lại nằm ở vị trí nào. Mỗi người mang một tâm sự hai người về đến tiệm đồ ngọc, Tiêu Dư An hoàn toàn không do dự mà đem sáo ngọc mua về, được ông chủ vui vẻ đưa tiễn ra khỏi cửa hàng. Tối chưa hết, phố xá vẫn là cái vẻ náo nhiệt, ánh sao đi đôi với anh đèn, vui cưới đi đội với vui thích, Tiêu Dư An ngắm nghía sáo ngọc dùng vàng mua về trong tay, trong lòng nghĩ: dù sao cũng không biết sau này sẽ như thế nào, vậy bây giờ muốn làm gì thì cứ làm gì đi a. Thế là Tiêu Dư An quay qua người, đem sáo ngọc đưa cho Án Hà Thanh: “Cho, tặng ngươi.” Muôn đời quảng hàn cùng thanh hư*, người lâu dài, cùng thuyền quyên*, nụ cười trong sáng của Tiêu Dư An chói vào đáy mắt Án Hà Thanh, phong cảnh trăng lạnh địch không lại đôi ngươi dịu dàng đó, thuyền đầy thanh mộng đè không xuống khóe môi cong lên đó. (*广寒与清虚 - quảng hàn cùng thanh hư: mình hiểu sơ sơ hình như là chỉ cung điện) (*人长久,共婵娟 - người lâu dài, cùng thuyền quyên: ý nghĩa là chỉ những người mình nhớ nhung có thể sống lâu dài cùng ngắm trăng đẹp, thường dùng để tưởng nhớ người thân sống ở xa và cùng những lời chúc tốt đẹp dành cho họ) Đã thấy quân tử, còn gì không vui? Án Hà Thanh chằm chằm mà nhìn Tiêu Dư An. “Làm gì mà ngẩn ra đó?” Tiêu Dư An đem sáo đưa đến trong tay Án Hà Thanh. Án Hà Thanh nắm chặt sáo ngọc, rủ mắt lúng túng nửa buổi: “Ta… … ta… … ta không có cái gì có thể hồi lễ, cái này tặng ngươi, coi như cảm ơn.” Tiêu Dư An vừa muốn vẫy tay nói không cần, bất ngờ nhìn thấy vật mà Án Hà Thanh đưa qua đây, dọa hắn bất thình lình lùi ra sau một bước lớn. Lòng bàn tay Án Hà Thanh hướng lên, một cây ngọc trâm lẳng lặng nằm trong tay của hắn. Chính là cái cây di vật của mẫu hậu Án Hà Thanh, cũng là vật định tình mà trong nguyên tác Án Hà Thanh tặng cho công chúa Vĩnh Ninh. Ca!!! Án ca a!!! Ngươi đem chính ngươi làm quà đáp lễ tặng ta cũng không thể đem vật này tặng ta a!!! Ngươi có biết đây là cái gì không!! Ngươi biết cài này có ý nghĩa gì không!!! Vật này không thể tùy tùy tiện tiện mà tặng cho người ta a, ngươi đừng có bại gia như vậy được không!!! Án Hà Thanh cười khô khan xua tay: “Không… … không cần đâu, ta đâu có muốn đáp lễ.” Án Hà Thanh kiên trì: “Là ta muốn tặng.” Ngươi đừng có muốn a! Ngươi muốn những cái khác đi a!! Tiêu Dư An tiếp tục xua tay: “ Quá quý giá rồi.” Án Hà Thanh trầm mặc không nói, đem tay đưa đến trước mắt Tiêu Dư An, không có ý muốn thu về. Tiêu Dư An hít thở sâu, suy nghĩ nửa buổi, nhận qua trâm ngọc: “Cảm ơn, vậy ta nhận lấy vậy.” Bỏ đi, trước tiên cứ coi như là thay Án Hà Thanh bảo quản vậy. Khoé môi Án Hà Thanh cong nhẹ lên ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sáng ngời, đôi đồng tử ôn nhu như nước. Tiêu Dư An giữ chặt trâm ngọc, tâm hạ bất an, mở miệng lại nói: “Nếu như có ngày ngươi muốn lấy lại, thì cứ việc mở miệng nói, ta nhất định trả ngươi.” Án Hà Thanh thu lại ý cười, cau mày hỏi: “Tại sao ta lại muốn lấy lại?” “Thì… …” Tiêu Dư An ho nhẹ giấu đi lúng túng, “Khục, bên đó có xiếc ảo thuật, đi đi đi, chúng ta đi xem xem.” Nói xong, Tiêu Dư An kéo lấy Án Hà Thanh hướng thẳng về nơi náo nhiệt chạy đi, Tiêu Dư An tinh thần không ổn định, lại chạy gấp, bỗng nhiên một người dụng vào trong ngực, hai người lập tức ngã xuống cùng nhau, lộn thành một cục, đau đến nổi mỗi người kêu lên một tiếng, sau đó lại cùng nhau sững sờ. Bởi vì âm thanh này cực kỳ quen thuộc. Tiêu Dư An đến chỗ ngã đau cũng quên dụi, nhìn người ở trước mắt, giương mắt ngẩn người: “Ninh nhi?” “A… … hoàng… …” công chúa Vĩnh Ninh che lấy miệng, nhỏ tiếng nói, “Ca ca?” Hai người vẫn còn mắt to nhìn mắt nhỏ, công chúa Vĩnh Ninh đột nhiên bị một người ôm vai đỡ dậy, Tiêu Bình Dương ngữ khí lo lắng, ánh mắt tự trách: “Ngươi vẫn còn tốt chứ? Có bị ngã thương không?” Tiêu Dư An hoàn toàn chết lặng. Nữ nhị Tiêu Bình Dương??? Cái tình tiết này tại sao lại ngày càng ảo diệu vậy!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]