Trong tổng tài văn, đối mặt với cô gái có hương thơm ấm áp mềm mại như ngọc nhảy vào lòng ôm ấp, các tổng tài bá đạo đương nhiên sẽ giữ lấy nàng thật chặt, cười tà mị một tiếng: “Tiểu yêu tinh, đây là do nàng chủ động nha.”
Mà Tiêu Dư An là, một vị tổng tài, đến khi hắn cảm nhận được có người nhảy đến dựa vào mình và bắt đầu kéo y phục của mình ra.
HẮN!
Hắn lật người lại, ngay lập tức làm một động tác cầm nã tiêu chuẩn, lập tức bắt lấy cổ tay ấn cánh tay rồi ấn đầu, đem người đè chặt!!
ĐÈ CHẶT!
Sau khi Tiêu Dư An đè chặt người ta, phản ứng đầu tiên là… ….
Con đường tổng tài bá đạo của mình hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa!
Người bị hắn đè xuống cũng rất sững sờ, âm thanh đem theo sự sợ hãi lâm râm và khóc thút thít: “Hoàng thượng, hoàng thượng, dịu dàng chút được không?”
Ừm, cái âm thanh này, rất êm dịu, rất mềm dẻo, rất dễ thương.
Nhưng mà lại là âm thanh của con trai!
Tiêu Dư An lập tức thả người ra: “Xin lỗi xin lỗi, ngươi làm ta sợ.”
Vị thiếu niên đó hơi cuộn người lại: “Nô, nô tài không phải cố ý, hoàng thượng xin người đừng giận.”
Tiêu Dư An ôm đầu
Hắn hậu tri hậu giác nghĩ ra hai chuyện.
Thứ nhất, cái vị quân vương thiếu niên này, hắn đặt biệt là tên đoạn tụ!
Thứ hai, lúc nãy khi đang tắm, Hồng Tụ đã hỏi hắn đêm này có cần người thị tẩm không!
Thiếu niên thấy Tiêu Dư An nửa ngày vẫn chưa lên tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day/1588978/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.