Chương trước
Chương sau
Vô số ngày cứu tế ở Yển Thành, thị trấn tuy rằng vẫn còn chưa khôi phục sự yên tĩnh của xưa kia, nhưng mọi người đã bắt đầu lấy lại được hy vọng.

Trương Trường Tùng và Trương Bạch Thuật cũng dự định quay về thôn Đào Nguyên.

Tiêu Dư An quyết tâm cùng bọn họ cùng nhau quay về, Trần Ca và các tướng sĩ ở lại tiếp tục cứu tế, Tiêu Dư An và Trần Ca hẹn ước nửa tháng sau gặp mặt ở thôn Đào Nguyên.

Cái ngày Trương Trường Tùng và Trương Bạch Thuật đi, được bá thanh ở Yển Thành mà bọn họ cứu trị qua đưa tiễn mười dặm.

Ánh tà dương hạ màn, một đường nhớ lấy án tình không biết khí nào mới có thể báo đáp.

Cuối cùng vẫn là Trương Trường Tùng chắp tay, vài lần khuyên can, đây mới có thể chia tay.

Trương Bạch Thuật cảm khái mà nói: “Cả đời này cũng chưa bao giờ cảm thấy vui như vậy.”

Tiêu Dư An cười rồi cãi lại: “Ngày cưới Tham Linh vui hay là hôm nay vui?”

Trương Bạch Thuật: “… … Cái thằng này! Được rồi được rồi! Ngày cưới nương tử nhà ta vui hơn, ngoại trừ ngày đó!!!”

Tiêu Dư An lại hỏi: “Ngày hài tử ra đời vui hay là hôm nay vui?”

Trương Bạch Thuật xắn tay áo: “… … Đừng nói nữa, đánh một trận đi Tiêu Dư An.”

Trương Trường Tùng ra sức ho một tiếng, hai người ngay tức khắc yên tĩnh như gà, Trương Trường Tùng nhìn hai người một cái, vuốt vuốt bộ râu trắng xóa, nói: “Nhanh chóng về nhà đi.”

Hai người đồng thanh mà đáp lại: “Vâng!”

Hạc ngữ tùng thượng nguyệt, hoa minh thôn Đào Nguyên.

Thôn Đào Nguyên là một nơi thần kỳ, Yển Thanh bên cạnh động đất lớn, đại thảm họa, động đất nhỏ nhiều lần, nhưng thôn Đào Nguyên gần ngay sát bên lại cứ một chút cũng không chịu ảnh hưởng.

Những ngày Trương Trường Tùng và Trương Bạch Thuật xuất hành thiện cứu thiên tai, Lâm Tham Linh phụ trách trông coi y quán.

Dì Ba lo lắng nàng một cô nương, sẽ quá bận rộn, nên đã đem con của Lâm Tham Linh và Trương Bạch Thuật rướt về phủ đệ ở.

Thằng nhóc nhỏ mặc một cái áo đùm bụng, cột một bím tóc dựng thẳng lên trời, đã lanh lợi miệng lại ngọt, nương, dì Ba, Dương ca ca, Hiểu ca ca kêu đến không ngừng.

Ba tuổi rưỡi, đối với cái gì cũng rất hiếu kỳ, ngày đầu tiên nhìn Hiểu Phong Nguyệt tính sổ sách, dựa lên người của hắn chơi bàn tính, ai kéo cũng không đi, ngày thứ hai thì túm lấy Dương Liễu An, ôm lấy chân của hắn, cứ muốn hướng vai của hắn mà bò lên.

Với lại vừa đặt xuống đất là chạy loạn khắp nơi, dì Ba trông cũng trông không nổi.

Ngày này Lâm Tham Linh đi y quán, thằng nhóc nhỏ do dì Ba trông coi, kết quả nhân lúc dì Ba nghỉ ngơi buổi trưa, lén lút chuồn ra khỏi cửa.

Cái chân nhỏ vừa bước ra khỏi cửa phủ đệ, đột nhiên bị một người bế lên.

“Ngươi là ai!” Cổ họng thằng nhóc gào lên cực lớn, túm lấy tai của người đó nói.

Người đó ý cười tràn đầy, nói: “Nếu như ta không có đoán sai, thì ngươi chắc là con nuôi của ta, nào, gọi cha nuôi.”

Thằng nhóc nói: “Cha ta nói rồi, cha nuôi của ta tên là Tiêu Dư An, ngươi là Tiêu Dư An ư?”

Tiêu Dư An cười hỏi: “Cha nhóc cứ luôn nhắc về ta với nhóc sao?”

Thằng nhóc nói: “Đúng a!”

Tiêu Dư An véo véo cái mặt đầy thịt của thằng nhóc: “Là ta quay về quá trễ rồi, nào nào nào, cha nuôi có mang quà cho ngươi.”

(*Nhắc lại một chút, gốc là can nhi tử<干儿子> và can ta<干爹> là thường dùng cho anh em kết nghĩa, kiểu coi con cái của anh em kết nghĩa như con của mình, dịch là cha nuôi nghe cho thân thiết, hoặc có từ khác là nghĩa phụ)

Nói rồi Tiêu Dư An từ trong ngực moi ra một cái khảm ngọc kim tỏa*, đưa tay đeo lên cho thằng nhóc nhỏ.

(*khảm ngọc kim tỏa<嵌玉金锁>: Khóa vàng khảm ngọc, là một món trang sức như vòng cổ kiểu dáng gần giống như một ổ khóa, lên mạng search để biết thêm.)

Kim tỏa không có vấn đề gì, mấu chốt là cái kim tỏa đó lớn như hai cái nắm đấm, trực tiếp trĩu đến nhóc nhỏ đi đứng loạng loạng choạng choạng, đi một bước nghiêng ngả ba lần, đầu cũng ngẩng không lên.

Thằng nhóc nhỏ nghĩ trong lòng người này không để mình ra ngoài chơi, còn đeo cho mình cái thứ nặng như vậy, nhất định là một người xấu, thế là WA một cái khóc lên, hét đến mức xém chút nữa làm lỗ tai của Tiêu Dư An bị điếc.

Dương Liễu An vốn là đang quét dọn trong sân vườn, nghe thấy tiếng khóc thằng nhóc, vội vàng chạy ra đây, thấy một người lạ đang ẳm nhóc ấy, vừa muốn chất vấn, nhưng lại thấy người đó cười rồi nói: “A! Liễu An, là ta, Tiêu Dư An a!”

Quá khứ cách núi cao, hoa rơi lại gặp quân a.

Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt trước kia vì cùng Tiêu Dư An gửi thư qua lại, cho nên có biết hắn nói về chuyện mình đã dịch dung, rất nhanh đã chấp nhận một bộ dạng khác này của Tiêu Dư An.

Trái lại là dì Ba, làm sao cũng phản ứng không quay lại, cho đến khi Tiêu Dư An ở bên cạnh bà xoay qua xoay lại, cười hì hì mà nói: “Dì Ba, con muốn ăn thịt kho tàu, gà nước và vịt kho.”

Dì Ba giờ đây mới khẳng định mà nói: “Đúng đúng đúng, là Dư An, Kinh thành đúng thật là không có chuyện kì lạ gì không có a, ngươi đi kinh thành một cái, vậy mà còn có thể thay đổi cả bộ dạng a.”

Ngoại trừ Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt, những người khác đều chỉ biết Tiêu Dư An đã đi kinh thành, không hề biết đến chuyện hoàng quyền, cung đình.

Dì Ba cảm khái xong, lấy khăn tay lau lau mắt, oán trách hai câu: “Thằng nhóc chết tiệt này, cuối cùng cũng biết quay về thăm dì Ca rồi! Bữa tối dì Ba làm món ngon cho con nha, tiếp phong tẩy trần*!”

(*tiếp phong tẩy trần<接风洗尘>: thường là bữa cơm để tiếp đãi khách từ phương xa đến, hoặc người thân từ nơi xa trở về)

Buổi tối, dì Ba quả thật đã làm một bàn lớn món ăn ngon, lại mời cả nhà Trương Bạch Thuật đến, một đám người vui vẻ ấm áp mà ăn cơm cùng nhau.

Tiêu Dư An và Trương Bạch Thuật một lời không hợp liền bắt đầu thi uống, ai cũng không phục ai.

Dương Liễu An trốn tránh không kịp, bị Tiêu Dư An và Trương Bạch Thuật một cái túm qua đó, cùng nhau bắt đầu uống.

Trương Trường Tùng ở một bên vuốt vuốt bộ râu mắng: “Đám ranh con này, uống ít một chút.”

Dì Ba lần lượt giúp bọn họ thêm món ăn, cười híp mắt: “Nào, ăn nhiều thức ăn một chút.”

Lâm Tham Linh ẳm lấy thằng nhóc nhỏ, nhìn một cái Trương Bạch Thuật đang ngửa đầu một chén cạn, đối với Tiêu Dư An mỉm cười nói: “Tiêu công tử, ta trước kia chưa từng thấy qua Bạch Thuật vui vẻ như vậy, đều là bởi vì ngươi đã quay về.”

Tiêu Dư An cảm khái: “Ừm, không nói nhiều nữa, uống!”

Rất nhanh, ba người đã triệt triệt để để say rồi.

Trương Trường Tùng đi giúp đám ranh con không tỉnh táo đó nấu canh giải rượu, Dương Liễu An dựa vào vai của Hiểu Phong Nguyệt nhắm mắt ngủ đi mất, Lâm Tham Linh đỡ lấy Trương Bạch Thuật thần trí không tỉnh táo cho hắn đút nước lọc, dì Ba đem thằng nhóc nhỏ bồng vào trong gian phòng dỗ ngủ, Tiêu Dư An nằm sấp ở trên bàn kéo căng cổ họng hát: Buổi tối nay khó quên, buổi tối nay khó quên, bất luận chân trời cùng góc bể*.

(*trích từ bài: Tối nay khó quên <难忘今宵 – kim tiêu nan vong> của Li Guyi<李谷一>)

Ở đời không gặp gỡ, như cách vời Sâm Thương.

Ðêm nay giống đêm nào, chung ánh nến canh trường.

(*Hai câu trên trích từ bài Tặng Vệ bát xử sĩ<赠卫八处士> của tác giả: Đỗ Phủ)

Ngươi nhìn chuyện biển xanh từ lúc tạm biệt cho đến nay, hồng nhạn gửi thư một chớp nhiều năm.

Giờ đây lâu ngày gặp lại, một lần uống mười chén rượu, nên say! Nên say a!

Ngày thứ hai sau khi say đi, là sự tỉnh táo đau đầu như nứt.

Tiêu Dư An nằm liệt ở trên giường phơi xác, nhúc nhích cũng không muốn nhúc nhích.

Đột nhiên có người gõ cửa đẩy cửa mà vào, là Hiểu Phong Nguyệt.

Hiểu Phong Nguyệt bưng một chén cháo lỏng nóng lại ấm bụng, Tiêu Dư An một cái trở mình ngồi dậy, cười nói cảm ơn, nhận qua chén sau đó từng thìa từng thìa mà bắt đầu uống, Hiểu Phong Nguyệt hỏi: “Tiểu chủ đêm qua say đến lợi hại, bây giờ thấy tốt hơn rồi chứ?”

Tiêu Dư An ngậm lấy chiếc thìa, hàm hàm hồ hồ mà nói: “Khá tốt a, không sao.”

Hiểu Phong Nguyệt lấy ra một bức thư, đưa cho Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An sững sờ: “Đây là?”

Hiểu Phong Nguyệt nói: “Đây là trước đó không lâu công chúa Vĩnh Ninh gửi đến, công chúa Vĩnh Ninh tưởng rằng tiểu chủ vẫn còn ở thôn Đào Nguyên.”

Tiêu Dư An không nói gì rất lâu, đưa tay nhận qua thư.

Bức thư rất dài, đã viết rất nhiều chuyện, xuân ngắm hoa, hạ ăn quả, thu hái sen, đông chơi tuyết, còn có từng những câu hỏi thăm.

Tiêu Dư An đã xem xong một phen, nhấc bút muốn mô phỏng giọng điệu của Châu Dục viết một bức thư hồi âm cho công chúa Vĩnh Ninh, nhưng một câu cũng viết không ra.
“Bỏ đi.” Tiêu Dư An quăng bút, “Đi Tây Thục quốc thăm hỏi bọn họ là được.”

Tiêu Dư An lưu lại ở thôn Đào Nguyên vài ngày, cho Trần Ca để lại một bức thư khi nào ở đâu tập hợp, rồi sau đó bước lên con đường đi đến Tây Thục quốc.

Tây Thục quốc, Hoa Trọng Cẩm Quan Thành.

Tiêu Dư An tuy rằng đã từng là quân vương Tây Thục quốc, nhưng mà hắn rất ít khi về Tây Thục quốc, thứ nhất là không quen thuộc, không có cái gì nhớ nhung, thứ hai là đường sá xa xôi, không muốn đi đường vất vả.

Giờ đây bốn nước hợp thành một, thiết lập quận huyện, đô thành trước kia của Tây Thục quốc đã đổi tên thành Cẩm Quan Thành.

Tiêu Bình Dương và Vĩnh Ninh sống ở nội thành Cẩm Quan.

Tuy nói bốn nước hợp thành một, nhưng mà Tây Thục quốc vẫn là nữ tôn, cho nên cao quan danh sĩ của nơi đây cũng là nữ tử nhiều.

Và Tiêu Bình Dương, là đô úy của Cẩm Quan thành, bảo vệ một phương thái bình.

Tiêu Dư An lần này đến đây thăm hỏi hai người, là dùng thân phận của Tiêu quận vương, mà hắn cũng chỉ có thể dùng thân phận này.

Mùa đông của Cẩm Quan thành tuy rằng rất ít khi tuyết rơi, nhưng như cũ lạnh giá, tùy miệng thở một cái, sẽ có khói trắng lượn lờ.

Tiếng ngựa lộp cột rơi ở trước cửa phủ đệ của đô úy, Tiêu Dư An quấn chặt áo choàng lớn trên người, nhảy xuống xe ngựa, được hai nha hoàn sớm đã chờ đợi rất lâu ở trước cửa nghênh đón vào bên trong phủ đệ.

Xuyên qua hành lang, đi đến sảnh chính, Tiêu Bình Dương đang chờ đợi ở nơi đó.

Tiêu Bình Dương thấy Tiêu Dư An đi vào, lễ nghi thỏa đáng mà gọi một tiếng huynh trưởng.

“Vĩnh Ninh đâu?” Tiêu Dư An nhìn quanh.

“Không gấp, ngồi.” Tiêu Bình Dương gọi người bưng lên trà nước.

Tiêu Dư An vừa bưng lên tách trà sứ trắng, nghe thấy Tiêu Bình Dương hỏi: “Huynh trưởng, huynh là từ thôn Đào Nguyên đến đây sao?”

Tiêu Dư An gật gật đầu: “Yển thành có thiên tai, ta đi cứu tế, đi ngang qua thôn Đào Nguyên, gặp được một người tự xưng quen biết Vĩnh Ninh, nghe nói ta muốn đến Tây Thục quốc tìn các muội, liền nhờ ta thay hắn mang bức thư cho Vĩnh Ninh.”

Nói rồi Tiêu Dư An lấy ra một bức thư.

Vì viết bức thứ này, hắn trầm tư suy nghĩ suốt mấy ngày, cuối cùng cũng rặn ra một bức thư hồi âm.

Giờ đây ở trước mặt hai vị công chúa, chỉ có thể dùng thân phận của Tiêu quận vương, càng không thể không nói dối được.

Tiêu Bình Dương nhận qua thư, thấy trên bìa thư lạc khoản hai chữ Châu Dục, ánh mắt trong thoáng chóc bắt đầu trở nên phức tạp, nàng ngẩng đầu dậy, nhìn Tiêu Dư An nhẹ giọng nói: “Huynh trưởng, ta đều đã biết rồi.”

Tiêu Dư An đang bưng tách trà mà uống, trong phút chốc bị sặc đến mém chết, rất không dễ dàng mới ho xong, trợn lớn hai mắt hỏi: “Muội đã biết cái gì cơ?”

Tiêu Bình Dương đem thư bỏ xuống, nói: “Muội biết chuyện quân vương Bắc quốc bị coi như là quân phản động trị tội chết rồi.”

Tiêu Dư An trầm mặc trở xuống, đợi lời sau của Tiêu Bình Dương.

Nghĩ lại cũng đúng, Tiêu Bình Dương một con người khôn khéo như vậy, làm sao có thể không biết một chuyện lớn như vậy.

Tiêu Bình Dương tiếp tục nói: “Nhưng mà Vĩnh Ninh không biết chuyện này, nàng cứ luôn tưởng rằng quân vương Bắc quốc đang ở thôn Đào Nguyên, cho nên muội hy vọng lát nữa huynh trưởng gặp được Vĩnh Ninh, đừng có nói lỡ lời.”

Tiêu Dư An âm ỷ đoán được gì đó, hỏi: “Tất cả tin tức, đều bị muội cản lại hết rồi ư?”

Tiêu Bình Dương gật gật đầu: “Muội sẽ không để Vĩnh Ninh đau lòng, có thể giấu thì giấu suốt đời.”

Tiêu Dư An hỏi: “Nếu như có một ngày không có cản lại được?”

Tiêu Bình Dương nhìn qua Tiêu Dư An, ánh mắt như cũ yên tĩnh: “Nếu như có ngày đó, muội tin rằng Vĩnh Ninh sẽ vượt qua được sự đau lòng, nàng ấy so với tưởng tượng của các huynh kiên cường hơn nhiều, chưa kể… …”

Tiêu Bình Dương chậm rãi nâng lên tách trà, nhấm một ngụm, tiếp tục nói: “Chưa kể, có muội ở bên cạnh nàng ấy.”

Tiêu Dư An cảm khái: “Muội đi xuất sách đi, ta mua một trăm cuốn.”

Tiêu Bình Dương: “… …?”

Một lát sau, Tiêu Dư An gặp được công chúa Vĩnh Ninh, nàng một thân váy trắng mộc mạc, thanh tơ buộc lên, hiện lên đoan trang hơn không ít, lúc cười lên, vẫn còn có thể thấy sự linh động như thuở ban đầu.

Ba người ở Cẩm Quan thành vui chơi nhiều ngày, Trần Ca từ thôn Đào Nguyên vội vã đến đây, tìm Tiêu Dư An quay về Bắc quốc.

Tiêu Bình Dương và Vĩnh Ninh vẫn muốn giữ lại Tiêu Dư An, Tiêu Dư An cười nói: “Không ở lại nữa, nên quay về rồi.”

Ẩn cư thôn nhỏ vui đến nhàn, nhàn vân dã hạc kiến nam sơn, là thong thả tự tại, quả thực không gì ràng buộc.

Nhưng hắn nhớ Án Hà Thanh rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.