Lời nói của Tiêu Dư An từng đoạn từng đoạn, Án Hà Thanh thoáng cái vẫn thật sự không có hiểu hàm ý trong đó.
Tiêu Dư An thấy hắn vẫn còn đang ngây người ở đó, chỉ chỉ miếng đường cao cuối cùng trong hộp thức ăn, hỏi: “Ngon không?”
Án Hà Thanh gật gật đầu.
“Miếng này vẫn muốn ăn chứ?”
Án Hà Thanh một lần nữa gật gật đầu.
Tiêu Dư An cầm lên đường cao, ngậm vào trong miệng, sau đó cong mắt nhìn qua Án Hà Thanh.
Con ngươi của hắn sáng trong, tràn ra sự đắc ý hoàn toàn không thu liễm, tràn đầy một vẻ mặt ‘ngươi đến ăn đi a’
Nguyệt sắc ghẹo người, một ngọn nến nhỏ chiếu sáng căn phòng yên tĩnh.
Cho dù là người ngu ngốc đến cỡ nào đi chăng nữa, giờ đây cũng sẽ hiểu ra ý của Tiêu Dư An.
Án Hà Thanh lưu luyến mà đem con ngươi linh động của Tiêu Dư An thu vào trong đáy mắt, rồi sau đó nghiêng người đến gần Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An cười hi hi một cái, nghiêng đầu ngửa về sau, tránh qua Án Hà Thanh, sau đó đem đường cao cắn vào trong miệng, qua loa nhai vài cái rồi nuốt vào trong bụng, rồi sau đó mang theo môt tia hàm ý khiêu khích mà đối với Án Hà Thanh mở miệng ra, nói: “Mất rồi.”
Góc miệng của hắn vẫn còn dính một chút vụn nhỏ của điểm tâm, đầu lưỡi bởi vì sự nhai nuốt vội vã lúc nãy mà hơi có chút đỏ.
Nguyệt sắc từ khung cửa sổ rọi vào trong nội thất, xông vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2641224/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.