Chương trước
Chương sau
(*Chữ khoa trên tiêu đề là khen)

Đêm lạnh, Án Hà Thanh một mình ở trong phòng lật xem cái cuốc sách mà hắn đã xem qua ba lần, đồng hồ điện tử phát ra âm thành mô phỏng theo tiếng đồng hồ, tích tắc tích tắc chỉ 11 giờ, nhưng Tiêu Dư An vẫn chưa có quay về.

Án Hà Thanh cau mày trông ra một mảng đen kịt bên ngoài cửa sổ, sau đó đưa tay dụi dụi mi tâm, tiếp tục từ trang thứ nhất của cuốn sách bắt đầu xem lại.

Và giờ đây, Tiêu Dư An đang được Hồng Tụ và Lục Nhân Gia hai người dìu lên xe, tửu phẩm của Tiêu Dư An rất tốt, uống say rồi không nôn không gào không la, chỉ có cúi đầu yên yên tĩnh tĩnh mà ngồi đó.

Lúc nãy ở trong bữa cơm, những người phụ trách hạng mục bên đó tóm lấy Tiêu Dư An trút rượu, Lục Nhân Gia cũng không biết là cố ý hay là thật sự không hiểu, không làm sao giúp cản rượu được, Tiêu Dư An tính khí tốt tính tình hiền hòa, thấy Lục Nhân Gia không hiểu, lại không chịu để Hồng Tụ uống, chính mình kẻ đến không từ chối, bị bắt uống hết từ ly này đến ly khác, cho nên sau khi kết thúc bữa cơm, Tiêu Dư An say quắt cần câu, còn hắn thì một chút chuyện cũng không có.

Hồng Tụ nhìn Lục Nhân Gia không thuận mắt, nhưng mà Tiêu Dư An say rồi quá nặng hắn dìu không nổi, nhất thời không có thời gian rảnh nói Lục Nhân Gia, bảo người giúp đỡ cùng nhau dìu vào trong xe, Lục Nhân Gia lau lau một chút mồ hôi, đối với Hồng Tụ cúi người nói: “Hồng Tụ tỷ, lúc nãy ở trong bữa cơm tôi không hiểu phải cản rượu như thế nào, hại Tiêu tổng say thành bộ dạng này, xin lỗi.”

Hồng Tụ cảm thấy mình đối với người mới có thể quá gắt gao, vẫy vẫy tay nói không sao.

Lục Nhân Gia lại nói: “Hồng Tụ tỷ, vậy tôi đưa Tiêu tổng quay về, chị ở trên đường chú ý an toàn.”

Hồng Tụ gật gật đầu, mắt đưa bọn họ lên xe của tài xế, khoanh tay thở nhẹ một hơi, tuy rằng Tiêu Dư An say rồi, nhưng mà cái hạng mục này tốt xấu gì cũng bàn về rồi.

Hồng Tụ khởi hành đi vài bước, đột nhiên có chút không yên tâm, gửi cho tài xế một cái tin nhắn, bảo hắn sau khi an toàn đem Tiêu Dư An đưa về nhà rồi báo lại cho mình biết, rồi giờ đây mới bắt xe đi về.

Trên xe, Tiêu Dư An đầu tựa vào cửa sổ, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đang đập thình thịch mà đau, hắn mở mắt ra phát hiện trước mắt một mảng mơ hồ, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lục Nhân Gia ngồi ở một bên suốt luôn quan sát hắn, cũng không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên bắt đầu khẩn trương, do dự một chút, đưa tay kéo qua Tiêu Dư An: “Tiêu tổng ngài muốn uống nước không? Có cảm thấy buồn nôn không?”

Tiêu Dư An ưm một tiếng, giãy thoát hắn muốn tựa về phía bên cửa sổ, Lục Nhân Gia khẩn trương mà nuốt không khí, thấy tài xế không có chú ý, nghiêng người qua dùng thân thể chắn lấy tầm nhìn của tài xế, sau đó đột nhiên từ trong túi áo trong lấy ra một bịch bột thuốc hòa tan vào trong nước, nửa ép buộc nửa dỗ dành mà đút Tiêu Dư An uống vài ngụm.

“Cái gì? Tiêu tổng, ngài nói cái gì?” Làm xong xuôi tất cả, Lục Nhân Gia đột nhiên nâng cao âm lượng, “Không muốn quay về? Tiêu tổng ngài muốn tôi giúp ngài đặt một phòng khách sạn không? Vâng ạ, tôi hiểu rồi.”

“Tài xế, đừng có đến nhà Tiêu tổng, đến cái khách sạn năm sao ở bên cạnh công ty.” Lục Nhân Gia nói với tài xế.

Tài xế sững sờ một cái, gọi: “Tiêu tổng? Đến khách sạn ư?”

Tiêu Dư An thần trí không rõ ràng mà ngẩn ngơ ừm vài tiếng, tài xế gật gật đầu, lái xe hướng về phía ngược lại của nhà hắn mà đi.

Ở trong phòng khách sạn, Lục Nhân Gia dìu lấy Tiêu Dư An đem hắn bỏ ở trên giường, dụi dụi bờ vài thở dài một hơi, ý thức Tiêu Dư An mơ hồ, ánh mắt rời rạc, dùng khuỷu tay chống lấy giường muốn chống dậy thân thể xem thử chính mình đang ở đâu, nhưng mà lúc nãy Lục Nhân Gia đút cho hắn uống nước có bỏ thuốc an thần, Tiêu Dư An chỉ cảm thấy lưỡi khô miệng khát, đầu óc một mảng mơ hồ, căn bản không biết mình hiện giờ là tình huống gì.

Lục Nhân Gia thấy Tiêu Dư An muốn dậy, cởi ra áo khắc ném lên trên ghế, ổn định tâm thần lại sau đó lên trước đè lấy vai của Tiêu Dư An hỏi: “Tiêu tổng, anh có biết tôi là ai không?

Tiêu Dư An vất vả mà ngẩng mắt nhìn hắn, rất lâu mới ừm một tiếng, tiếp theo sau đó bất luận Lục Nhân Gia có hỏi cái gì, Tiêu Dư An đều chỉ đáp ừm.

Đây chính là thứ mà Lục Nhân Gia muốn, hắn lấy ra di động điều chỉnh camera, dựng ở trên đầu giường căn chuẩn Tiêu Dư An, xác nhận camera có thể nhìn rõ mặt Tiêu Dư An sau đó, Lục Nhân Gia chầm chậm đi về phía Tiêu Dư An, đây là thủ đoạn từ trước đến nay của hắn, hắn đã chơi rất nhiều lần, nhưng mà hắn không tham, sau khi đổi về tiền bạc và chức vị mà mình muốn rồi, hắn liền rút lui an toàn, sẽ không uy hiếp thêm lần thứ hai, cho nên hắn cũng đi được rất xa.

“Tiêu tổng.” Lục Nhân Gia một bên cởi xuống áo vest ngoài trên người của Tiêu Dư An một bên ngữ khi ám muội mà nói, “Anh muốn tôi giúp anh khẩu (giao) chứ?”

Tiêu Dư An nhìn chằm chằm hắn, con mắt căn bản không thể nhìn rõ, giống như bị sương mù bao phủ.

Lục Nhân Gia nhìn lên mặt Tiêu Dư An, đột nhiên cảm thấy chỉ dựa vào bộ dạng của Tiêu Dư An, lần này chơi lớn một chút cũng không thiệt, hắn nắm chặt y phục của Tiêu Dư An, bởi vì khẩn trương mà âm thanh đang âm ỷ run rẩy: “Tiêu tổng, Anh có phải… … có phải còn muốn thượng tôi?”

Lần này Lục Nhân Gia đã đợi rất lâu cũng không đợi được cái ừm của Tiêu Dư An, hắn không cam tâm mà lặp lại một lần, như cũ không có đáp lại.

Lục Nhân Gia không hỏi nhiều thêm nữa, đưa tay đi cởi khóa dây thắt lưng của Tiêu Dư An, tiếng kim loại ở trong màn đêm yên ắng phát ra tiếng vang lanh lảnh, Lục Nhân Gia đang muốn đem dây thắt lưng rút ra, đột nhiên bị Tiêu Dư An đè lấy cái tay.

Tiêu Dư An lẩm lẩm bẩm bẩm mà gọi: “Án ca.”

Lục Nhân Gia sững sờ, nghe thấy Tiêu Dư An lại nói: “Ngươi biết hát chứ?”

Lục Nhân Gia cười mỉa mai: “Tiêu tổng? Hát?”

Tiêu Dư An nói: “Ngươi hát một bài Thiên lộ nghe thử coi.”

Lục Nhân Gia: “… … Hả?”

Bởi vì công hiệu của thuốc, Tiêu Dư An đầu nặng chân nhẹ ngồi không vững, ôm lấy đầu cau mày nói: “Ta thấy không thoải mái… …”

“Tiêu tổng đừng lo lắng, một lát liền thoải mái ngay thôi.” Lục Nhân Gia dìu Tiêu Dư An nằm xuống, đột nhiên bị hắn kéo, cùng nhau rơi vào trong chăn.

Lục Nhân Gia hết sức vui mừng, đưa tay cởi quần áo của hai người, Tiêu Dư An lùi về phía sau một chút, nhìn lấy người nói: “Án ca, ta đau đầu… … hửm? Ngươi không phải Án Hà Thanh?”

Nếu như không phải đang ghi hình, nếu như không phải để thể hiện ra giữa hai người là bộ dạng ngươi tình ta nguyện, Lục Nhân Gia hận không thể lấy khăn bịt lên miệng Tiêu Dư An.

Lục Nhân Gia suy nghĩ một chút, lên trước muốn hôn Tiêu Dư An, nào ngờ Tiêu Dư An đem đầu chôn vào trong gối, sau đó ồm ồm mà nói: “Anh bạn… … tôi nói với cậu, lúc… … lúc tôi lần đầu tiên nhìn thấy Án Hà Thanh, liền cảm thấy hắn thật sự quá con mẹ nó đẹp trai rồi.”

Lục Nhân Gia nhìn một mắt di động đang ghi hình, có chút lúng túng nói: “Tiêu tổng… …”

Tiêu Dư An vẫn còn đang nói dông nói dài, rõ ràng ngôn từ không rõ ràng, nhưng cứ phải nói suốt: “Án ca của ta đặc biệt tốt… … đặc biệt đặc biệt tốt… … đặc biệt đặc biệt đặc biệt tốt… …” “Muốn gặp hắn, hửm? Di động của ta đâu… … ta phải quay về rồi… … trễ như vậy không quay về, hắn khẳng định không ngủ đang đợi ta… … ta không thể cứ luôn để hắn đợi ta… …”

“Đau đầu, không gặp được hắn, ta đau đầu… …”

Lục Nhân Gia không thể nhịn được nữa, ánh mắt thoáng qua một tia hung ác, điều chỉnh một góc độ chỉ quay nửa thân dưới, sau đó một tay hung hăng mà bịt lấy miệng của Tiêu Dư An, một tay đi cởi quần áo của hai người.

Đột nhiên cửa phòng truyền âm thanh bị mở ra, Lục Nhân Gia sợ đến nổi con tim dường nhưng ngưng đập, hoảng loạn nghiêng đầu nhìn đi, vẫn còn chưa nhìn rõ người đến là ai, bên mặt trái đột nhiên bị vung lên một bạt tay.

Một bạt tay này của Hồng Tụ xuống tay rất mạnh, đánh đến Lục Nhân Gia trực tiếp lờ mờ luôn rồi, cô quan sát xung quanh, ánh mắt một cái đừng ở cái di động đang ghi hình ở trên đầu giường, Hồng Tụ không có một tia do dự nào, cầm lên di động trực tiếp từ cửa sổ ném xuống.

“Cô!” Lục Nhân Gia một câu chưa nói xong, Hồng Tụ vung lên cánh tay lại cho bên má phải hắn một bạt tay nữa.

Hồng Tụ một chữ một ngừng nói: “Ngày mai đợi Tiêu tổng tỉnh lại, mới suy xét có truy cứu trách nhiệm hình sự của ngươi hay không, bây giờ, cút ra cho tôi.”

Lúc tài xế một đường từ bãi đỗ xe chạy bước nhỏ tới đây, Hồng Tụ đã dìu lấy Tiêu Dư An ra khỏi phòng, lúc nãy sau khi tài xế gửi tin nhắn báo cho Hồng Tụ Tiêu tổng đã được đưa đến khách sạn, vạn lần không nghĩ đến Hồng Tụ sẽ nổi giận lớn đến như vậy, cho nên hắn hiện giờ vô cùng sợ hãi Hồng Tụ, cúi đầu vâng vâng dạ dạ mà đi giúp đỡ dìu lấy Tiêu tổng.

Tài xế cũng phát giác ra tình huống không đúng, cẩn thận mà hỏi Hồng Tụ: “Tiêu tổng bây giờ… … có cần phải báo cảnh sát không a?”

Hồng Tụ nói: “Không được, Tiêu tổng là người có uy tín danh dự, những loại chuyện này lỡ như để truyền thông biết được, không biết sẽ khuyếch đại đưa tin như thế nào, với lại chúng ta kịp thời đuổi đến, Tiêu tổng không xảy ra chuyện, vẫn là chờ ngày mai Tiêu tổng tỉnh rồi mới hỏi thử suy nghĩ ngài ấy, bây giờ đưa Tiêu tổng quay về trước đã.”

“Vậy, người kia… …”

“Đừng quản hắn nữa, đưa Tiêu tổng về nhà quan trọng.”

Tài xế đáp lại một tiếng, và Hồng Tụ cùng nhau dìu lấy Tiêu Dư An ngồi lên xe, Hồng Tụ thấy Tiêu Dư An không có gì đáng ngại, nói: “Tôi đến công ty đem tư liệu của cái tên trợ lý này đều tìm ra hết, lưu lại bản sao, anh có thể bảo đảm chắc chắn Tiêu tổng an toàn về đến nhà chứ?”

Tài xế chỉ trời chỉ đất chỉ ngực mà điên cuồng gật đầu.

Hồng Tụ lại dặn dò hai câu, vừa mắt đưa tài xế rời đi vừa gọi điện thoại cho tiểu trợ lý lúc đầu, tài xế một đường bốn bề yên tĩnh mà lái xe đến nhà Tiêu Dư An, xa xa hắn nhìn thấy một người đứng ở ngoài cửa.

Sau khi vào thu, ban đêm thời tiết ngày càng lạnh hơn, người đó ăn mặc đơn mỏng cũng không biết ở bên ngoài của đã đứng bao lâu, tài xế không quan tâm người này là ai, đậu vững xe sau đó muốn đi dìu Tiêu Dư An xuống xe, nào ngờ người đứng ở trước cửa đó vài bước đi nhanh tới trước xe, trước một bước mở của xe ra.

Án Hà Thanh nhìn bộ dạng Tiêu Dư An thần trí không rõ ràng, ánh mắt rét lạnh, sau đó nhìn tài xế một cái.

Tài chẳng hiểu tại sao sống lưng ớn lạnh, thì thấy Án Hà Thanh thò người vào trong xe đem Tiêu Dư An bế ra ngoài.

Tiêu Dư An đại khái là tỉnh táo được một chút, túm lấy cánh tay của Án Hà Thanh, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Án ca, là ngươi ư?”

Án Hà Thanh nói: “Ừm, là ta.”

“Muốn cõng.”

“Được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.