Án Hà Thanh thu thập qua loa một chút các tấu tập, khởi hành hướng tẩm cung đi tới, thời gian không còn sớm, Tiêu Dư An không có người bồi thì sẽ không có cách nào đi ngủ, hắn phải nhanh chóng quay về.
Án Hà Thanh về đến tẩm cung, gọi lui thị vệ tùy tùng, đẩy cửa đi vào, vừa mới bước vào tẩm cung Án Hà Thanh liền đã nhận biết được hôm này không giống với những ngày thường.
Bình thường bất luận Án Hà Thanh có về trễ bao nhiêu, Tiêu Dư An nhất định sẽ đốt đèn đợi hắn, vài ngày trước Tiêu Dư An bị thương nặng không thể không nằm trên giường, thì sẽ nằm ở trên giường đợi, thấy hắn quay về liền giương lên nụ cười ngoan ngoãn gọi hắn Án ca.
Nhưng hôm nay tẩm cung một mảng đen kịt, ngay cả đến Thiêm Hương hầu hạ Tiêu Dư An cũng không ở đây.
Án Hà Thanh chần chừ một chút, mượn ánh trăng sáng trong đi vào tẩm cung, bên góc của tẩm cung có đốt huân hương ý vị không rõ ràng, khói trắng lượn lờ đan xen với ánh trăng nhanh nhẹn tung bay, lúc Án Hà Thanh đi tới trước giường đột nhiên ngừng lại bước chân.
Trên giường, hai tay Tiêu Dư An bị lụa đỏ trói buộc, cả con người cuộn tròn ở một góc bị trói ở trên giường, thanh tơ rơi lả tả, y phục trên người mở ra, thân thể trắng nõn nà như tuyết lúc ẩn lúc hiện, thật là một cảnh tượng dụ người.
Tiêu Dư An đã đợi suốt một lúc, tay chân cũng tê cả rồi, hắn rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2641166/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.