Chương trước
Chương sau
Tiêu Dư An lập tức liền sốt ruột, một bước lên trước, nói: “Ta không đi, để ta gặp hoàng thượng các ngươi!!!”

Lời nói vừa dứt, hai tên thị vệ thân hình to lớn, mặt không biểu tình, toàn thân mang theo cảm giác áp bức một trái một phải mà kẹp qua đây.

Công công đó mặt cười lòng không cười: “Hoàng thượng bận rộn triều chính, không có thời gian rảnh đến gặp Tiêu quận vương người, Tiêu quận vương nghe ta khuyên một câu, an an tâm tâm mà đi đi, người bây giờ a, có muốn không đi cũng phải đi a, xin Tiêu quận vương đừng có làm khó chúng tôi, cũng đừng có làm cho chính mình khó xử.”

Tiêu Dư An cưỡng ép chính mình bình tĩnh trở xuống, nói: “Muốn đi cũng được, ta thân làm quận vương, ý định ban đầu là đến quy phục Nam Yến quốc, lần này rời đi, chẳng lẽ cứ như vậy qua loa mà đi? Chí ít để ta thưa bẩm hoàng thượng một cái.”

Công công đó lắc lắc đầu, cuối cùng cũng đã mất hết tất cả kiên nhẫn, vẫy vẫy tay, vài tên thị vệ không hẹn mà cùng lên trước, tính toán áp chế Tiêu Dư An, cưỡng ép mang hắn rời khỏi.

Thiêm Hương đứng ở một bên nhìn thấy tình huống này, vội vàng bảo vệ ở phía trước người Tiêu Dư An, vung vẫy cánh tay hét lớn: “Các ngươi làm cái gì! Đây là Tiêu quận vương đó!”

Có thị vệ lên trước muốn kéo Thiêm Hương ra, bị Tiêu Dư An một cái xoay lấy cổ tay hất ra, Tiêu Dư An lạnh mặt nói: “Đừng đụng cô ấy.”

Biết rằng cứ tiếp tục vướng víu như vậy trở xuống sẽ càng ngày càng khó coi, Tiêu Dư An hít một hơi thật sâu: “Đủ rồi! Ta đi, ta theo các ngươi đi.”

“Tiêu quận vương… …” Thiêm Hương nhìn hắn, đôi tay bởi vì bất an mà nắm chặt lại với nhau.

Tiêu Dư An an ủi mà vỗ vỗ đầu của nàng, lại đi đến trước mặt một tên thị vệ, nói: “Đại huynh đệ, cây dao găm ở bên hông đó cho ta mượn một chút.”

Vị đại huynh đệ đó chưa phải ứng qua lại, nửa ngày không có động tác, Tiêu Dư An mất đi kiên nhẫn, tự mình rút ra dao găm, sau đó cắt xuống một góc áo bào, hắn nhìn trái nhìn phải, muốn tìm một vật gì đó có thể viết chữ, nhưng nửa ngày không tìm được, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, dứt khoát cầm lên dao găm ở đầu ngón tay đâm một cái.

“Tiêu quận vương!” Thiêm Hương nhịn không được gọi một tiếng.

Tiêu Dư An dùng ngón tay nhỏ máu ở trên áo bào bị cắt xuống viết một câu I love you, gấp lại đưa cho Thiêm Hương: “Thiêm Hương, ngươi giúp ta đem cái này màng cho hoàng thượng.”

“Cái này cho hoàng thượng?” Thiêm Hương khó hiểu, “Tiêu quận vương, ta đem cái này cho hoàng thượng rồi tiếp theo sao đó phải làm cái gì a?”

“Chỉ cần để hoàng thượng nhìn thấy thư họa trong đó, hắn liền sẽ biết tất cả mọi thứ.” Tiêu Dư An trịnh trọng mà nói.

Công công đó nhìn không hiểu trong hồ lô của Tiêu Dư An bán là loại thuốc gì, không muốn tiếp tục vướng víu, lại đưa mắt ra hiệu cho thị vệ một cái, vài vị thị vệ có được mệnh lệnh, lên trước đem Tiêu Dư An kiềm chặt lấy.

“Tiêu quận vương, Tiêu quận vương!!” Thiêm Hương kêu lên vài tiếng uổng công vô ích, trơ mắt mà nhìn Tiêu Dư An bị người khác kẹp đi.

-

Sáng sớm ngày thứ hai, Thiêm Hương sớm đã canh chừng ở trên con đường Án Hà Thanh xong triều sớm quay về tẩm cung, trong tay nàng nắm chặt tấm vải bào đó, thần sắc khẩn trương, lòng bàn tay ra mồ hôi.

Tối qua nàng đem vết máu trên cái tấm vải bào này lật qua lật lại mà đã xem mười mấy lần, cũng không nhìn ra nguyên do thì ra gì, không tránh được trong lòng bắt đầu do dự xoắn xuýt.

Chuyện này nếu như làm cho hoàng thượng tức giận thì phải làm sao?

Nàng cùng Tiêu Dư An chung sống với nhau không qua mười mấy ngày, thật sự đáng phải phấn đấu quên mình như vậy sao? Bỗng nhiên lại nhớ đến ánh mắt của Tiêu Dư An nhìn mình lúc bị áp đi, trong đó toàn bộ đều là khẩn cầu và bất lực, như thể mình là canh bạc quyết định của hắn, Thiêm Hương lắc lắc đầu đem suy nghĩ linh tinh ném ra sau não, chuyên tâm mà đợi Án Hà Thanh đi ngang qua.

Cử động dị thường của Thiêm Hương sớm đã gây nên sự hoài nghi của thị vệ, một tên thị vệ vài bước đi lên trước, dữ tợn mà hỏi: “Ngươi! Tên là gì! Ở đây làm cái gì!”

Thiêm Hương bị dọa đến giật cả mình, tiềm thức mà mà giấu đi vải bào trong tay: “Ta, ta tên, ta ta ta chỉ, chỉ đang ở gần đây, đi dạo đi dạo.”

“Đi dạo đi dạo?” Thị vệ cười lạnh một cái, đột nhiên đưa ta đi cướp vải bào trong tay của Thiêm Hương!

Thiêm Hương phản ứng rất nhanh, hai tay sống chết mà nắm lấy vải bào hét lớn: “Đây là của ta!! Ngươi làm cái gì! Ngươi làm cái gì vậy! Thả ra, mau thả ra!”

Nhưng yếu đuối như nàng thì làm sao có thể tranh giành lại một tên thị vệ, vài cái lôi kéo, vải bào bị thị vệ đoạt đi!

Thị vệ đó lật qua lật lại mà kiểm tra vải bào, lại không có nhận biết được manh mối gì, chỉ cảm thấy vết máu trên vải bào dọa người: “Cái vật rách nát gì đây! Được rồi, ngươi mau lui xuống, đợi lát nữa hoàng thượng phải đi qua nơi này.”

Thị vệ đó nhắc nhở Thiêm Hương xong, lúc rời đi đem vải bào tiện tay ném đi, vậy mà ném vào trong một cái hồ nhỏ ở bên cạnh!

Thiêm Hương hét lớn mà nhào qua đó vớt lên vải bào, nhưng vải bào đã bị thấm ướt, vết máu trên đó cũng bị nước hồ thấm đến mơ hồ không rõ ràng, chỉ còn thừa lại một nùi đen đỏ mờ nhòe.

Thiêm Hương ngây người mà năng lấy miếng vải ướt đó, rất lâu không thể hồi lại thần.

-

XueTu: Anh thị vệ ơi, đừng để mị biết nhà anh nha, ko là cái nhà sáng nhất đêm đó 凸( ` ロ ´)凸
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.