Tiêu Dư An lập tức liền sốt ruột, một bước lên trước, nói: “Ta không đi, để ta gặp hoàng thượng các ngươi!!!”
Lời nói vừa dứt, hai tên thị vệ thân hình to lớn, mặt không biểu tình, toàn thân mang theo cảm giác áp bức một trái một phải mà kẹp qua đây.
Công công đó mặt cười lòng không cười: “Hoàng thượng bận rộn triều chính, không có thời gian rảnh đến gặp Tiêu quận vương người, Tiêu quận vương nghe ta khuyên một câu, an an tâm tâm mà đi đi, người bây giờ a, có muốn không đi cũng phải đi a, xin Tiêu quận vương đừng có làm khó chúng tôi, cũng đừng có làm cho chính mình khó xử.”
Tiêu Dư An cưỡng ép chính mình bình tĩnh trở xuống, nói: “Muốn đi cũng được, ta thân làm quận vương, ý định ban đầu là đến quy phục Nam Yến quốc, lần này rời đi, chẳng lẽ cứ như vậy qua loa mà đi? Chí ít để ta thưa bẩm hoàng thượng một cái.”
Công công đó lắc lắc đầu, cuối cùng cũng đã mất hết tất cả kiên nhẫn, vẫy vẫy tay, vài tên thị vệ không hẹn mà cùng lên trước, tính toán áp chế Tiêu Dư An, cưỡng ép mang hắn rời khỏi.
Thiêm Hương đứng ở một bên nhìn thấy tình huống này, vội vàng bảo vệ ở phía trước người Tiêu Dư An, vung vẫy cánh tay hét lớn: “Các ngươi làm cái gì! Đây là Tiêu quận vương đó!”
Có thị vệ lên trước muốn kéo Thiêm Hương ra, bị Tiêu Dư An một cái xoay lấy cổ tay hất ra, Tiêu Dư An lạnh mặt nói: “Đừng đụng cô ấy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2641132/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.