(*Thanh sơn hữu hạnh mai trung cốt : nghĩa là núi xanh nơi đây có vinh hạnh chôn cất hài cốt của người trung thành.)
Người đó trông thấy sắc mặt của Tạ Thuần Quy bỗng nhiên không đúng, tự biết đã nói ra những lời không nên nói, nhưng mà lại nhịn không được khuyên nhủ: “Ngươi… … haiz, ngươi đừng như vậy, cũng đã ba năm rồi, nhìn thoáng một chút, tùy rằng bây giờ là họ Án làm trời, nhưng mà không có thuế khóa nặng nề, không có tham quan ô lại ngang ngược, bá tánh chúng ta cũng ăn no mặc ấm trên tay còn có chút tiền dư dả, không phải cũng rất tốt sao? Tục ngữ nói rất đúng a, bá tánh đây ăn nó chính là thiên hạ, ngươi a, cũng đừng quá để ý… … ấy, ngươi đi đâu vậy?”
Người đó vẫn còn đang lảm nhảm, Tạ Thuần Quy đột nhiên vẫy ra hắn, một tay ôm lấy đầu, thân hình đong đong đưa đưa mà chạy đi rồi.
Tạ Thuần Quy không nghe thấy tiếng kêu la của người qua đường bên cạnh, không nhìn thấy ánh mắt dị dạng xung quanh, hắn lảo đảo xuyên qua con đường này, thêm một cái rẽ trái, một toà nhà bỗng chốc xuất hiện ở trước mắt.
Nhưng tòa nhà đó biển hiệu vỡ nát, đáng thương mà rơi vỡ trên mặt đất, hai con sư tử đá trước cửa không thấy bóng dáng, trên mặt đất tích đầy bụi bặm dày đặc, vừa bước chân lên đó liền in lên một đấu chân.
Tạ Thuần Quy không biết làm thế nào mà đứng ở trước cửa phủ đệ, dường như hít thở không ra hơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2641102/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.