Lúc ý thức lần nữa quay về đến thân thể của Tiêu Dư An, hắn tốn một chút thời gian mới phản ứng qua lại có người đang cõng hắn chạy nhanh.
Tiêu Dư An tốn sức mà muốn làm rõ ràng đây là tình huống gì, nhưng mà đầu hắn đau như nứt, những cơn đau tê dại trước đó giờ đây đang hoàn toàn không lưu tình mà nuốt chửng hắn, trong miệng nổi đắng, trước mắt mờ nhòa, Tiêu Dư An nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
Người cõng hắn nhận ra được Tiêu Dư An đã hồi phục ý thức, nghiêng nghiêng đầu mở miệng: “Ân công, ngài tỉnh rồi sao? Ngài đừng nói chuyện tiết kiệm chút sức lực, chúng ta lập tức liền đến thôn Đào Nguyên rồi.”
“Ngươi… … ngươi là ai?” Tiêu Dư An mở miệng, rõ ràng muốn nói chuyện nhưng lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ, khí huyết trong lồng ngực dần dần tuôn lên, trong miệng ngoại trừ đắng chát còn có thêm một chút mùi máu tanh, giống như chỉ cần nói thêm hai câu liền sẽ ho ra máu, Tiêu Dư An chỉ đành ngậm miệng lại.
“Ân công là ta a, Bào Nhân Tâm a, ngài còn nhớ ta không?” Bào tiểu tướng sĩ đi nhanh như bay, bước chân vững vững chắc chắc.
Tiêu Dư An tốn một chút thời gian mới có thể đem cái tên này từ trong não đào ra: “Là, là ngươi… … tại sao… …”
“Ân công, Đông Ngô quốc chúng tôi có tới vài tên tướng sĩ trước đó đều là do ngài cứu xuống, ngài còn nhớ không? Đại ân đại đức bày ở trước mặt, chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2641065/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.